Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 546. Không yên phận

Chương 546. Không yên phận


Lý Ái Đảng đá cậu ta xong thì trừng mắt nhìn chị cả cậu ta: “Đồng chí Lý Ái Hồng, chị đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa, bằng không chị cũng về đi."

Lý Ái Hồng bị Lý Ái Đảng mắng mỏ trước mặt rất nhiều người, tức giận đến đỏ cả mắt.

Những người khác cũng không dám hó hé. Thậm chí nhìn dáng vẻ của Lý Bình càng sợ hãi hơn.

Bây giờ bọn họ cũng đã làm rõ vấn đề rồi, tuy Lý Ái Đảng rất đáng sợ nhưng cậu ta dường như cũng sợ chị mình. Không đúng, là sợ chị cả của cậu ta.

Trong lúc náo loạn, bí thư Lâm dẫn người tới. Vẻ mặt rất nhiệt tình tiếp đãi mọi người, cho mọi người vào trong nhà khách của huyện để nghỉ ngơi. Nhưng mà những người này vừa bị Lý Bình xử lý, không muốn để tâm người khác. Hơn nữa cũng không dám tự mình lên tiếng mà đều nhìn sang Lý Bình.

Lý Bình tiến tới và nói với bí thư Lâm: “Đồng chí này, cảm ơn sự chiêu đãi của mọi người, nhưng mà thời gian chúng tôi rất gấp, lần này chỉ được nghỉ ba ngày, chúng tôi đang chuẩn bị làm việc, bây giờ chúng tôi đang háo hức hi vọng có thể bắt đầu vào làm việc ngay."

“Ồ, vậy tôi sẽ thu xếp cho các người ngay, hay là đến ngoại ô của huyện làm việc đi, có thể giúp nhổ cỏ.” Bí thư Lâm giúp đưa ra ý tưởng của mình.

Trong mắt ông ta, đám nhóc này vẫn còn nhỏ tuổi, cho dù có quen biết Tống Đông Chinh thì mối quan hệ cũng chẳng tốt mấy. Hơn nữa, đám nhóc này còn chưa hiểu thế thái nhân tình, ông ta chỉ cần ra mặt thu xếp cho những đứa trẻ này là xong, Tống Đông Chinh cũng coi như là làm việc vô ích rồi.

Lý Bình kiên quyết lắc đầu: “Chúng tôi là tới khai hoang, mấy công việc như làm cỏ nhổ cỏ thì phải hiểu nông nghiệp, để chúng tôi đi thì sẽ gây thêm phiền phức cho mấy đồng chí nông dân nữa, hay là đi làm cu li, chúng tôi khỏe lắm.”

Nói xong rồi cô quay đầu lại nhìn Lý Ái Đản và mấy bé nam khác: “Bọn họ đều được trải qua rèn luyện rất là nghiêm khắc, thứ họ có chính là sức mạnh, Ái Đảng, đưa cánh tay của em cho đồng chí này nhìn thử."

Lý Ái Đảng lúng túng xắn tay áo lên, phô bày cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay.

Bí thư Lâm: “...”

Bên bí thư Lâm còn chưa thuyết phục được đám người Lý Bình, La Vệ đã kết nối với công xã bên dưới xong rồi, lần này chỉ cần qua thẳng đó là được, nhưng vì không đủ xe, hơn nữa đường xuống dưới xe lớn cũng không thông qua được, cho nên phải đi bộ tới, ít nhất phải đi hơn một tiếng.

Con em quân nhân vác hành lý xách bát đũa bỗng chốc thất kinh hồn vía.

Lý Bình nghĩ tới những lời nói trước đây Tô Du tiếp sức cho mấy sinh viên, liền nghiêm túc nói: "Không sao, chúng ta không sợ cực. Cực hay không hãy nghĩ đến trận chiến khi xưa, chúng ta chỉ đi đường có chút xíu, không thành vấn đề!"

“...”

Vì vậy, dưới sự lãnh đạo của La Vệ và mấy đoàn dân quân, Lý Bình đưa con em quân nhân hừng hừng khí thế đi xuống công xã bên dưới.

Từ cửa sổ, Tô Du nhìn thấy mọi người đi rồi, trên mặt liền mỉm cười.

Tống Đông Chinh đứng ở phía sau cô nhìn theo: “Em không định chào họ sao?"

"Chào làm gì? Một đám nhóc chẳng có tiếng tăm, không đáng để đi giao thiệp với bọn họ. Quan hệ giữa em và Lý Bình rất tốt, chỉ cần Lý Bình có thể trị được bọn họ là được rồi. Hơn nữa, tận tâm quá sẽ ảnh hưởng không tốt."

Sau khi mấy đứa nhỏ trở về, người trong nhà chắc chắn hỏi bọn chúng đã tiếp xúc với những ai. Nếu cô cố tình đi tiếp xúc với những người này, ngược lại sẽ khiến những bậc phụ huynh ở nhà tưởng hoạt động lần này có động cơ bất lương, để người khác có ý kiến với Lý Bình, cũng không có lợi gì cho cô ấy.

Như bây giờ cũng tốt. Để Lý Bình có cơ hội dạy dỗ đám nhóc hổ báo đó, sẵn tiện rèn luyện tính cách cho bọn chúng. Cũng tiện dùng bọn chúng để tạo ra một số nhận thức sai lầm cho mấy người nào đó trong huyện.

Hai người làm ra những chuyện này rất điềm tĩnh, nhưng những người khác trong đại viện huyện ủy thì không điềm tĩnh như thế.

Đặc biệt là các đồng chí bên bộ phận vũ trang, vì thông thường quân sự và chính trị tách biệt, người của bộ phận vũ trang cũng rất ít khi tham gia vào mấy chuyện lớn nhỏ trong huyện.

Bây giờ biết trong huyện có người có quan hệ tốt với quân khu tỉnh như thế, thái độ đương nhiên cũng khác trước đây.

Chí ít bộ trưởng Lưu trong lực lượng vũ trang cảm thấy, nếu lần sau bí thư Lâm và huyện trưởng Tống đối đầu với nhau, ông ta chắc chắn sẽ giúp huyện trưởng Tống. Suy cho cùng cũng là người của mình.

Còn về những người khác trong đại viện huyện ủy cũng có chút không yên phận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận