Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 548. Đắc ý

Chương 548. Đắc ý


Tô Du mỉm cười nói: "Em muốn ăn cá kho. Chắc anh biết nấu nhỉ."

“Biết!” Món này anh ăn suốt bao nhiêu năm rồi, làm sao mà không biết làm được chứ?

Nhận được câu chắc chắn, Tô Du cũng không muốn hành anh nữa mà ngoan ngoãn cùng Tống Đông Chinh ăn cơm. Vừa gặm bánh ngô vừa nói: “Không biết bây giờ ở chỗ Lý Bình thế nào rồi, hôm nay chắc là ầm ĩ lắm đây."

Tống Đông Chinh cũng gặm bánh, mỉm cười nói: “Đã gọi điện cho bên công xã rồi, khi tan ca ai nấy cũng đều khóc lóc gọi cha gọi mẹ đòi về nhà."

Tuy Tô Du có hơi lo lắng nhưng trước đây cô và Lý Bình cũng đã đoán được hậu quả như thế này rồi, cũng đã góp ý cho Lý Bình một số đề nghị. Cho nên cũng không cần phải đi qua đó giúp cô ấy.

Hơn nữa, cô cũng muốn rèn luyện năng lực cho Lý Bình một chút. Thân là chủ tịch hội sinh viên, quản lý nhiều người như thế, chắc chắn cũng sẽ quản được đám nhóc con này.

Trong ký túc xá đoàn dân quân của công xã Tiểu Hà, một đám nhóc đang ôm hộp cơm vừa ăn vừa lau nước mắt.

Tất cả cũng chỉ mới mười mấy tuổi, đứa nhỏ nhất chỉ mới mười hai tuổi, còn lớn nhất là Lý Bình, mười chín tuổi.

Đây là lần đầu tiên bọn họ rời khỏi nhà, tuy trước đây cũng từng ở dưới vùng quê nhưng mà thật sự là bọn họ chưa từng làm những công việc đồng áng này.

Lần này đến đây để làm khổ lao, lúc bắt đầu mọi người vẫn còn rất sung sức, cảm thấy bản thân rất tuyệt vời, rất vĩ đại. Nhưng làm hoài làm hoài cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.

Cho dù đứa trẻ mười hai tuổi cầm cái cuốc không dùng nhiều sức, chỉ cần xới nát một nắm đất lớn, cũng cảm thấy vừa mệt vừa nhàm chán.

Sau khi tan tầm, mấy đứa nhóc đều cảm thấy cả người kiệt sức. Vừa mệt vừa đói. Đặc biệt là thấy trời tối rồi liền bắt đầu muốn về nhà.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy cơm mà tối hôm nay ăn, suy nghĩ này càng thêm mãnh liệt.

Đám xấu xa này, vậy mà lại cho bọn họ ăn cháo ngô với bánh ngô!

Cháo ngô đó so với thứ bọn họ ăn ở nhà không hề giống nhau, cháo ở nhà rất nhuyễn, cháo ở đây ăn vào thì bị nghẹn lại ở cổ họng nuốt không trôi. Bên trong hình như còn có tạp chất gì đó.

Bánh ngô cũng đen, lại còn khô khan nhạt nhẽo.

Nhưng cũng chẳng còn gì khác để ăn cả: "Em không ăn nữa, dù sao cũng mặc kệ, em muốn về nhà. Đây đâu phải là tới hỗ trợ chứ, vốn là đi bán mạng mà. Cho dù bắt bọn em làm nghĩa vụ, nhưng ít ra cũng phải cho bọn em ăn no chứ!"

Lý Ái Hồng tức giận đặt hộp cơm xuống giường, đứng giữa đám người hét lớn.

Đây cũng như là nói lên tiếng lòng của mọi người. Lúc trước tức giận không dám nói, lần này có người xung phong rồi, hơn nữa còn là do bản thân người nhà họ Lý dẫn đầu nữa, cho nên mọi người cũng thoải mái giải bày mà bắt đầu hô hào: "Em muốn về nhà, em muốn ăn cơm."

"Em nhớ nhà, làm việc mệt như thế, ngay cả cơm cũng không được ăn no. Cái này còn thua cả con sen bị địa chủ chèn ép lúc trước nữa."

"Em muốn đến công xã gọi điện. Em phải về nhà!"

Lý Ái Hồng nhìn mọi người bắt đầu làm ầm lên, liền nháy mắt với Lý Ái Quân, bảo cô bé cũng quậy đi. Nhưng mà Lý Ái Quân không dám quậy. Cô bé lo lắng sợ mình làm không tốt, sau khi về còn mất luôn công việc giặt quần áo. Bây giờ thời tiết ấm hơn rồi, đồ cũng dễ giặt, sống sót qua mùa đông rét rồi, không có lý nào bây giờ lại để mất công việc.

Thấy cô bé không nghe lời mình, Lý Ái Hồng nhìn Lý Ái Đảng: “Ái Đảng, em cũng nói câu gì đi. Lẽ nào em không thấy cực sao?"

Lý Ái Đảng bị làm ồn đến mức lòng dạ rối bời, cậu ta cũng muốn về nhà. Cảm thấy nơi này còn khổ hơn trong quân khu. Dù sao cũng đã quen hoàn cảnh trong quân khu rồi, hơn nữa, lúc huấn luyện mệt còn được ăn no. Nhưng mà ở đây chẳng có gì cả. Khắp nơi chỉ là đồng ruộng đất hoang vô tận, không thể nào làm xuể được. Đồ ăn ở đây cũng kém như thế, tối ngủ cũng phải ngủ ở cái nơi tồi tàn…

Nhưng suy cho cùng cậu ta cũng là phó đội trưởng, nếu cậu ta cũng quậy lên thế thì nơi này càng loạn hơn nữa.

Là một người có kỷ luật, cậu ta không dám làm bậy.

Thế là, cậu ta cẩn thận nhìn sang Lý Bình.

"Chị..."

“Gọi là đội trưởng.” Lý Bình ăn xong miếng bánh ngô cuối cùng, sau đó đặt bát đũa xuống chỗ mình rồi đứng dậy.

"... Đội trưởng."

Lý Bình nghiêm túc nhìn mọi người: “Có phải các người cảm thấy rất vất vả không?"

“Đương nhiên là vất vả!” Lý Ái Hồng nói.

Những người khác cũng gật đầu.

Lý Bình nói: “Có phải các người cảm thấy đồ ăn rất dở không?"

“Rất dở!” Lý Ái Hồng tiếp tục nói.

Lý Bình nói: "Hôm nay đã muộn rồi, cho dù muốn về cũng phải đợi ngày mai. Chị thấy mọi người không ngủ được, chị đưa mọi người đi xem thử nông dân thật sự họ sống như thế nào. Cũng coi như chúng ta không uổng công đi một chuyến. Sau khi xem xong, chúng ta lại nói tới chuyện quay về."

Thấy Lý Bình nói nhỏ nhẹ, mọi người cũng rất vui. Lý Ái Hồng cũng mỉm cười đắc ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận