Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 551. Vị đắng

Chương 551. Vị đắng


Mọi người đều lặp lại theo lời của chủ nhiệm Chu.

Tô Du cười nói: "Thế thì cháu yên tâm rồi."

Sau khi phản bài chuyện này, mọi người lại bắt đầu nói bóng nói gió hỏi đến chuyện đám con em quân đội lần trước.

Tô Du nói: “Những người đó à… chỉ là qua đây phụ giúp xây dựng nông thôn thôi."

Vợ của bộ trưởng bộ tuyên truyền nói: "Sao cháu lại biết quen thuộc bọn họ như thế?"

"Không quen không quen, các cô đừng nghĩ nhiều. Thật sự không quen." Tô Du vội vàng xua tay: “Chỉ là tới để hỗ trợ xây dựng thôi."

Nhìn thấy bộ dạng giấu giấu diếm diếm của Tô Du, mọi người cảm thấy Tô Du đang bịa chuyện. Nhưng mà cũng không có truy hỏi. Người ta đã nói như thế rồi, truy hỏi tiếp thì không hay lắm.

Mọi người ngồi một lúc, nói một số chuyện gia đình trong thôn, đợi mọi người tan ca rồi cũng phải trở về nhà nấu cơm, nên mới lần lượt rời đi.

Tô Du đi đến bên cửa sổ: “Cháu xem thử bí thư Lâm có cho người đến không, nhưng đừng để mọi người nhìn thấy. Quay về lại tổn hại đến tình cảm của các người. Lúc các cô ra ngoài nhớ cẩn thận chút, đừng để người khác nhìn thấy."

“...”

Nghe Tô Du nói như thế, trong lòng mọi người ít nhiều cũng có chút không thoải mái. Bắt đầu từ lúc nào mà quyền tự do kết giao bạn bè của họ cũng không có. Nghĩ đến lần trước sau khi ăn một nồi lẩu trong nhà Tô Du, vợ của bí thư Lâm quả thật đã tỏ rõ thái độ, trong lòng mấy người họ càng thấy không thoải mái hơn.

Nhìn mấy người này lén lút rời đi. Tô Du tiếp tục lặng lẽ đọc sách.

Bên kia, vợ của bí thư Lâm quả thật đã nhìn thấy mấy người từ trong nhà của Tống Đông Chinh đi ra. Sau đó nhìn thấy mấy người lặng lẽ rời khỏi.

Nhìn bộ dạng lén la lén lút của họ, chắc chắn là vừa làm chuyện gì mờ ám.

Trong lòng vợ bí thư Lâm đang lo không biết có phải mấy người này lén lút muốn tiếp cận với huyện trưởng Tống, muốn lấy lòng cả hai bên hay không.

Trong lòng bà ta đang nghĩ như vậy đó, đợi sau khi bí thư Lâm trở về rồi trong miệng cũng sẽ nói như thế.

Tâm trạng mấy ngày nay của bí thư Lâm vẫn luôn không tốt, lần này nghe suy đoán của vợ ông ta, trong lòng cũng không kìm được sự hoài nghi.

Lần này đối diện với tác phong mạnh mẽ của Tống Đông Chinh, ông ta có chút lực bất tòng tâm. Cảm thấy ưu thế của mình càng lúc càng ít đi.

Lần này lại nhìn thấy sau lưng Tống Đông Chinh lại có bối cảnh lớn như thế. Trong lòng cũng cảm thấy hơi mất tự tin.

Bây giờ nghe được những người đi theo mình đã bắt đầu lén lút liên hệ với Tống Đông Chinh, cảm thấy cũng không phải là không có khả năng.

Bản thân ông ta cũng cho rằng, nếu đổi lại là ông ta, cũng sẽ mượn gió đẩy thuyền.

Ông ta tức giận đứng bật dậy đi vào trong phòng.

Vợ của bí thư Lâm nói: "Ông sao thế?"

"Không ăn nữa!"

Bên nhà họ Tống, Tô Du vui vẻ thử món cá kho do Tống Đông Chinh nấu. Nhìn dáng vẻ anh mặc tạp dề nấu ăn bên bếp lò, càng lúc càng thấy anh quyến rũ.

Quả nhiên, người đàn ông biết nấu ăn là người hấp dẫn nhất.

Tống Đông Chinh lại bưng canh trứng vừa nấu xong đặt lên bàn: “Buổi tối chỉ như thế này thôi, có đủ không?"

"Đủ."

Tô Du cắn một miếng màn thầu lớn.

Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Tô Du đang cắn lấy miếng màn thầu trăng trắng, Tống Đông Chinh cảm thấy người mình hơi nóng lên, vội vàng cúi đầu ăn màn thầu.

Để không mắc sai lầm, hai ngày nay anh vẫn luôn giữ phép tắc. Nhưng không có nghĩa anh không muốn thân mật một chút với đồng chí Tiểu Tô này.

Tô Du cảm nhận được ánh mắt của anh, khẽ nhướng mày, giả vờ như không phát hiện ra, rồi đem chuyện chiều hôm nay ra nói lại lần nữa.

"Em thấy gia đình mấy người này chắc là có hơi thong thả rồi, chẳng bao lâu nữa, anh có thể quản lý chắc chuyện bên huyện Kim Hà rồi, còn về bí thư Lâm, anh định sẽ làm gì?"

“Thuận theo tự nhiên, bây giờ anh vừa mới xuống đây, thăng lên quá nhanh cũng không tốt.” Tống Đông Chinh nói thẳng.

Tô Du gật đầu, đồng chí Đông Chinh tuổi trẻ mà chức đã cao, bây giờ quả thật không thích hợp để thăng chức. Phải có chút thành tích nào đó rồi mới tính. Hơn nữa làm người phải chừa lại một đường lui để sau này còn tiện bề nhìn nhau. Không đến mức bất đắc dĩ thì không cần phải đi hủy hoại tiền đồ của người ta.

Sau khi ăn xong, hai người ngồi uống trà, Tô Du nói chuyện mình chuẩn bị quay về với Tống Đông Chinh.

Dù sao trường học cũng chỉ cho nghỉ ba ngày, ngày mai cô phải quay về rồi. Chiều ngày mai sau khi đám người Lý Bình làm xong công việc cũng sẽ ngồi xe về, nhưng mà là có xe chuyên dụng đưa đón, còn cô thì chẳng có xe, nên phải trở về trước.

Nghe Tô Du nói sắp về, ngụm trà mà Tống Đông Chinh uống vào đột nhiên lại cảm thấy có vị đắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận