Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 552. Chết lặng

Chương 552. Chết lặng


Đang không biết nói gì thì lại nghe Tô Du nói: “Đồng chí Đông Chinh, cá đêm nay rất ngon."

Tống Đông Chinh ngây người gật đầu, tại sao lại nói đến cá rồi?

“Em quyết định thưởng cho anh.” Tô Du nghiêm túc nói.

Tống Đông Chinh chưa kịp phản ứng, Tô Du đã ôm lấy cổ anh, ngậm chặt môi anh.

Anh cảm thấy lòng mình nóng bừng, vòng tay ôm Tô Du, đè lên gáy cô hôn mãnh liệt.

Một lúc sau, quần áo nhàu nhĩ, hai người quấn quýt bên nhau cuối cùng mới chịu tách ra.

Tô Du nghiêm túc chỉnh trang lại quần áo, không vui nói: "Nếu không phải đồ ăn mà anh nấu ngon thì em sẽ tức giận đấy."

Tống Đông Chinh hài lòng thở hổn hển, xúc cảm nhè nhẹ trên tay vừa rồi khiến lòng anh như dâng trào ngọn lửa cháy bừng bừng đầy mãnh liệt, đáng tiếc vừa rồi cách một lớp áo còn bị đồng chí Tiểu Tô đẩy ra… "Ngày, ngày mai anh sẽ nấu tiếp cho em, muốn ăn gì cũng làm "

“Anh chỉ biết làm cá.” Tô Du nói.

“Biết, cái gì cũng biết cả!” Anh nhất định sẽ chăm chỉ học nấu ăn.

Ngày hôm sau, sau khi Tô Du ăn trưa xong thì rời khỏi huyện Kim Hà.

Tống Đông Chinh hứa với cô: “Lần sau đến, anh nhất định sẽ làm mười tám món."

Tô Du mỉm cười, lên xe trở về Giang Đông.

Bên kia, Lý Bình cũng dẫn hơn hai mươi đứa trẻ cần mẫn đi khai khẩn đất hoang. Tuy họ không giỏi bằng mấy lão nông dân, nhưng người đông, rốt cuộc cũng khai hoang được một mảnh đất rồi.

Đồng chí dẫn đoàn đi theo bọn họ nói, sau này mảnh đất ấy sẽ trồng ngô.

Nếu sau này có cơ hội, đợi ngô chín muồi sẽ chuyển lên cho bọn họ.

Không giống như lúc vừa đến ồn ào náo nhiệt, khi trở về, lũ trẻ lặng lẽ nhìn theo bên ngoài chiếc xe.

Nhìn cánh đồng lúa càng ngày càng xa, tâm tình càng lúc càng phức tạp.

Cũng không phải không nỡ. Thành thật mà nói, bọn họ không muốn sống khó khăn như thế này một chút nào. Hai ba ngày nay đều là cắn răng chịu đựng.

Thậm chí trên người bây giờ cũng vẫn còn cảm thấy đau nhức, còn có những vết thương được lưu lại khi làm việc.

Nhưng cũng nhờ vậy, họ mới cảm thấy cuộc sống không hề dễ dàng. Bản thân có cuộc sống như vậy, cũng bởi vì bản thân may mắn được sinh ra trong gia đình thế này. Hay là may mắn chính mình có bậc cha chú có năng lực, mới để bọn họ có thể ăn no.

Thế nhưng trừ cái đó ra, bọn họ có vẻ như không rút ra được điều gì nữa.

Cũng giống chị Lý Bình nói, làm việc thì sợ mệt, ăn cơm kén chọn.

Mà bọn họ về sau thậm chí còn nghĩ đến chuyện để người khác sùng bái như đại anh hùng. Còn muốn trở nên ưu tú giống như bậc cha chú.

Trước kia nghĩ như thế nào mà cho nó là điều hiển nhiên?

Chỉ bằng cách có một người cha tốt?

“Chị ơi, sau này chúng ta còn tới đây không?” Lý Ái Đảng hỏi Lý Bình ở bên cạnh.

Lúc này Lý Bình đang học thuộc kiến thức trong sách giáo khoa. Lúc bình thường cô cũng rất bận, để duy trì điểm số tốt, đương nhiên không thể lãng phí thời gian học tập.

Nhưng cô cũng nhớ đến lời Tô Du dặn phải bảo vệ đôi mắt của mình nên cô lướt qua cuốn sách rồi đọc thầm trong đầu.

Nghe được những lời của Lý Ái Đảng, cô nói: “Chỉ cần em muốn đến, sau này chắc chắn sẽ đến.”

Lý Ái Đảng: “…” Thật ra là không muốn đến, không thích làm việc. Thế nhưng lại cảm thấy muốn rèn luyện bản thân.

Lý Bình thực ra cùng nhìn thấu tâm tư của bọn họ, cô có thể hiểu được, cô cũng không thích làm việc đồng áng. Đã từng có lúc còn ở nhà ông bà điều cô ngưỡng mộ nhất là những đứa trẻ không phải làm ruộng. Vì làm việc thật sự rất mệt mỏi.

“Thật ra cũng không cần nhất thiết phải làm việc đồng áng. Mỗi người đều có một con đường không giống nhau. Đưa bọn em đến chính là để bọn em hiểu rõ đồng chí nông dân rất cực khổ. Sau này bọn em làm cán bộ hay là tiến vào bộ đội cũng phải nhớ kỹ phải vì lợi ích của đồng chí nông dân. Nghĩ mà xem từng hạt cơm bọn em ăn là chính bọn họ ngày ngày giống như chúng ta làm lúc trước mà trông ra. Chúng ta phải có lòng biết ơn điều đó.”

Bọn nhỏ nghiêm túc nghe Lý Bình nói chuyện.

Bọn nhóc phát hiện, trước đó luôn cảm thấy chị Lý Bình nghiêm túc nhưng có đôi lúc nói chuyện thật sự rất có đạo lý.

“Chúng ta phải học tập tinh thần đồng chí nông dân không sợ khổ. Bọn em không thích làm việc đồng áng thì phải chứng minh bản thân có năng lực làm công việc khác. Làm công nhân, quân nhân, văn nhân, cán bộ,… Đều cần cố gắng chịu khổ. Có chịu được cực khổ của nông dân mới có cơm ăn. Có thể chịu được cực khổ của con người thì sau này mới có tương lai.”

“Chị ơi, về sau em muốn làm quân nhân. Sau này mỗi ngày em sẽ huấn luyện năm tiếng. Em nhất định có thể trở thành quân nhân ưu tú.”

Lý Bình khẽ cười nói: “Kiến thức văn hóa địa lý đều không thể bỏ. Phải học giỏi địa lý mới có thể hiểu địa hình chiến trường, còn học tốt toán và vật lý mới có thể tính được phạm vi đại bác công kích. Phải học tốt kiến thức hóa học thì trong tương lai mới có thể điều chế thuốc nổ.”

Nghe những gì Lý Bình nói, đám trẻ đều một phen chết lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận