Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 553. An tâm

Chương 553. An tâm


Thịt trên mặt của Lý Ái Đảng đều rung lên, giọng nói cũng run theo: “Chị, quân nhân đều phải hiểu biết nhiều như vậy sao?”

“Đương nhiên quân nhân cũng không cần hiểu nhiều như vậy, tất nhiên một quân nhân ưu tú thì đều hiểu biết nhiều như thế. Nếu chỉ so riêng về sức lực, bọn em so được với đồng chí nông dân sao? Bây giờ còn có trường đại học quân sự, nếu là quân nhân không cần học kiến thức thì có trường đại học quân sự làm gì?”

Mọi người nhìn tay nhân nhỏ nhắn của mình, lập tức không nói ra thành lời.

Bọn chúng vẫn cho là tham gia quân ngũ là so tay chân, kết quả lại phát hiện ra vẫn phải so đầu óc.

Nhìn ánh mắt sùng bái của mọi người, Lý Ái Hồng hừ một tiếng: “Được rồi. Cha chị và cha em chẳng phải đều tay lấm chân bùn sao? Ai mà học nhiều thứ như vậy?”

Lý Bình nghiêm túc nói: “ Em chỉ nhìn xuất thân của họ, sao em không thấy họ học bao nhiêu thứ từ chiến tranh.”

“Chị, em tin chị!” Lý Ái Đảng kiên định nói

Cậu dành nhiều thời gian trong quân đội, tiếp xúc với những người lớn tuổi hơn mình nhiều. Đa phần các chú đều biết rất nhiều thứ.

“Chị Lý Bình, bọn em cũng tin chị.”

“Đúng, cha em hiểu biết rất nhiều, cũng có thể vẽ các bản đồ chiến lược.”

“Cha em cũng đọc được những bản đồ rất phức tạp.”

“Cả ngày cha em xem báo quân sự, em ngược lại xem không hiểu.”

Bọn nhỏ đều phụ họa.

Lý Ái Quân yên lặng ngồi gần về phía Lý Bình một chút.

Cô bé cảm thấy tốt hơn hết ngồi gần chị cả một chút.

Lý Ái Hồng phụng phịu ngồi bên cạnh.

Tất cả đều là kẻ phản bội. Trước đó còn chơi cùng cô ta thật tốt, biết cô ta không thích Lý Bình, biết Lý Bình từ nông thôn đến, còn giúp cô ta xa lánh Lý Bình. Bây giờ đều làm phản hết rồi.

Sau khi trở về quân đội, bọn nhỏ đều ồn ào náo nhiệt chạy vào trong nhà.

Mấy ngày nay trẻ con ở quân khu đều không có trong viện, người nhà ở quân khu cũng không quen, mong ngóng mấy ngày cuối cùng cũng trở về.

Nhìn thấy trên người con mình có chút vết thương, người làm mẹ đều đau lòng ghê gớm.

Mẹ Lý cũng khó chịu trong lòng, cảm thấy con gái lớn mình của mình thực sự ầm ĩ, không chỉ dắt theo em trai em gái ra ngoài làm việc, hơn nữa còn mang theo đứa trẻ của gia đình khác đi cùng.

Việc đồng áng có gì hay, năm đó bà ta ở nhà làm rất nhiều công việc đồng áng. Sau đó, bà ta làm nghiên cứu sinh trong căn cứ, cũng làm việc cả đời. Bây giờ bà ta chỉ hi vọng có thể để bọn nhỏ mỗi ngày đều sống tốt. Kết quả lại khổ như vậy.

Mẹ Lý giang tay ôm lấy Lý Ái Đảng và Lý Ái Quân, nhìn Lý Bình: “Về sau đừng làm bậy nữa. Con xem mấy đứa trẻ kia đều thành ra thế này rồi, sau này không phải người ta sẽ trách móc chúng ta sao?”

Lý Bình còn chưa lên tiếng, Lý Ái Đảng liền đẩy tay của bà ta, nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ đừng nói bậy, bọn còn đều tự nguyện đi. Chị sắp xếp như vậy là đúng.”

Mẹ Lý: “…”

Lý Ái Hồng nói: “Ái Đảng, em đừng nói nhảm, rõ ràng mấy ngày nay mọi người đều ăn không ngon ngủ không tốt, còn em bị thương nữa.”

“Bọn em đều cảm thấy tốt!” Lý Ái Đảng kiên định nói. Sau đó không vui nhìn chị hai của mình. Cậu cảm thấy chị hai chính là đồ phản bội, không muốn sống chung.

Lý Bình chân thành nói: “Em nói đúng, lần sau chị sẽ tôn trọng lựa chọn của người khác, về sau ai tự nguyện thì đi, không muốn thì không bắt buộc. Ái Đảng, về sau còn có hoạt động này, em có muốn đi không?”

“Đồng ý!”

Lý Bình nhìn về phía Lý Ái Quân, thật ra cô bé không muốn, nhưng cô bé theo xu hướng gió chiều nào theo chiều đó, lại thích náo nhiệt, thế là gật đầu: “Đồng ý.”

Sắc mặt Mẹ Lý cũng có chút lúng túng.

Lý Bình cuối cùng nhìn về phía Lý Ái Hồng: “Chắc em không muốn đi. Yên tâm, lần sau chị cũng sẽ nói với cha, không ép em đi. Dù sao em cũng có chí hướng riêng.”

Lý Ái Hồng nói: “Không đi thì không đi.”

Ban đêm, quân khu, các vị phụ huynh trong nhà đều phát hiện rằng con mình ra ngoài chuyến này đúng là chịu không ít khổ, nhưng cũng hiểu chuyện hơn rất nhiều. Ăn uống cẩn thận, ăn sạch thức ăn trong bát. Sau bữa ăn nghe bọn chúng kể người dân ở quê vất vả như thế nào, nói xong liền đi học bài. Không giống trước kia, cơm nước xong xuôi liền ra ngoài làm ầm ĩ.

Đám trẻ nhà mình đều không cảm thấy khổ mà cảm thấy đây là chuyện tốt, làm cha mẹ tất nhiên cũng cảm thấy đây là chuyện tốt.

Thậm chí cảm thấy con gái nhà phó tư lệnh Lý khá có năng lực, nhóm nhóc con này ra ngoài một chuyến, trở về đã hiểu chuyện hơn một chút. Là người có bản lĩnh.

Mà Lý Quốc Lương cũng tìm Lý Ái Đảng hỏi qua, biết mấy ngày nay bọn chúng cũng làm việc như những người khác, cũng không nhận bất kỳ sự ưu đãi nào. Mà sau khi đi, ngoài những công việc được sắp xếp ngày hôm đó, không có liên quan gì với chính phủ, trong lòng cũng an tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận