Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 554. Tự hào

Chương 554. Tự hào


Sau đó ông ta liền cảm thấy tự hào. Con gái nhà mình quả nhiên là một đứa có bản lĩnh, dẫn theo một đám trẻ con đi, còn có thể dẫn về hoàn hảo, nói chính xác là có năng năng lực lãnh đạo.

Đặc biệt là nghe được những người khác hi vọng có thể để đám trẻ có thêm cơ hội ra ngoài rèn luyện một chút, trong lòng càng cảm thấy tự hào hơn.

Có người nghe được chuyện Lý Bình giáo dục đám trẻ liền trêu ghẹo phó tư lệnh Lý dạy con.

Lý Quốc Lương ban đầu hơi chột dạ nhưng về sau thì cảm thấy mừng rỡ. Trước đó Lý Bình nói sau này còn muốn tiến vào quân đội, ông ta còn cảm thấy chút lo lắng, nhưng bây giờ xem ra con gái ông ta hiểu rõ chuyện quân đội. Biết rõ muốn trở thành một quân nhân ưu tú quân không chỉ rèn luyện mà còn phải học kiến thức văn hóa.

Sau khi mừng rỡ, Lý Quốc Lương lại cảm thấy thời gian mình tiếp xúc với con gái quá ít, không thể chỉ dạy tốt cô. Thế là trong lòng âm thầm lập kế hoạch, bảo Lý Bình về sau ở nhà. Ông ta có thể mỗi ngày tan làm có thể chỉ dạy Lý Bình một chút kiến thức về quân sự. Thuận tiện còn có thể chỉ dạy thêm chút lý tưởng yêu Đảng.

Dù sao nhiều kiến thức sách vở, so với những kinh nghiệm học được ở chiến trường của ông ta vẫn còn kém xa.

Tiểu Ngô nghe Lý Quốc Lương lẩm bẩm sắp xếp xong lại hỏi: “Tốt thì tốt, nhưng về sau đồng chí Lý Bình đi đi về về nhiều không tiện. Nếu trường học có việc gì gấp, bỏ lỡ chuyến xe thì làm sao về nhà?”

Lý Quốc Lương cũng ý thức được vấn đề này: “Không sai, giao thông là vấn đề phải giải quyết.”

“Thủ trưởng mua cho đồng chí Lý Bình một chiếc xe đạp thì sao? Tôi thấy học sinh trong nhà đều có xe đạp.”

“Có phô trương quá không?” Lý Quốc Lương lo lắng mình nuôi con cái giống tiểu thư thiếu gia ngày xưa.

Tiểu Ngô ngu ngơ nói: “Cái gì chứ, công nhân người ta cũng đi xe đạp, đồng chí Lý Bình là sinh viên. Về sau Lý Bình đi mấy năm nữa thì trong nhà đều có thể dùng. Tôi cũng chuẩn bị tiết kiệm tiền mua xe đạp. Em gái tôi đang học cấp 2, mua cho con bé học cấp 3 ở huyện, sau này còn có thể dễ dàng trở về thăm mẹ. Đợi con bé lấy chồng còn có thể làm đồ cưới.”

Lý Quốc Lương: “ . . . “

Lúc này Lý Bình đang ở trường, còn không biết được rằng mình sắp có một chiếc xe đạp mới.

Cô ấy và Tô Du cùng ở văn phòng Đoàn ủy nhận lời khen và cỗ vũ của bí thư Dương.

Bọn họ chọn mùng một tháng năm là ngày tốt nhất để trở thành ngày Quốc tế lao động, bắt đầu nộp bản thảo cho thành phố, bộ phận tuyên truyền cũng đã cung cấp cho họ một trang để đăng trên tạp chí nội bộ của thành phố.

Bởi vì thời gian gấp rút, bọn họ làm việc có chút không hoàn hảo nhưng bắt đầu như vậy đã là tốt.

Lãnh đạo thành phố nhận định sự kiện này rất có ý nghĩa. Vì vậy kế hoạch để tham gia hoạt động này vào ngày một tháng năm hằng năm.

Đại học Đông Giang là đơn vị đầu tiên đưa ra kế hoạch kiểu này, đương nhiên rất được khen ngợi. Thành phố thậm chí còn sắp xếp để đại học Giang Đông chịu trách nhiệm về kế hoạch hoạt động. Nói cách khác, về sau các đại học khác cũng phải hợp tác với thành phố thực hiện hoạt động này, hơn nữa còn phải phối hợp với đại học Đông Giang làm.

Để làm tốt điều này, thậm chí bí thư Dương còn lên kế hoạch thành lập một tiểu đội, chuyên môn phụ trách thu thập những thứ liên quan đến kế hoạch.

Bí thư Dương làm tổ trưởng, hoạt động trước đó là do Tô Du lên kế hoạch, Tô Du làm phó tổ trưởng, mà đồng chí Lý Bình là chủ tịch hội sinh viên với năng lực quản lý cao cũng vinh hạnh gia nhập tiểu đội. Về sau cũng được coi như là thành viên ngoài biên chế của Đoàn ủy.

Vì vậy, ngoài đài phát sóng, Tô Du còn có thêm một nhiệm vụ quan trọng khác.

Hơn nữa nhiệm vụ này được thực hiện mỗi năm một lần và không chiếm quá nhiều thời gian. Nhưng cũng dễ dàng đạt được thành tựu.

Tô Du vui vẻ chấp nhận sắp xếp, kéo Lý Bình, người đang phấn khích bên cạnh mình. Lý Bình vội vàng nói: “Cảm ơn bí thư Dương, hội sinh viên chúng em nhất định sẽ hợp tác và làm việc thật tốt!”

Uỷ ban Liên đoàn thanh niên cấp giấy chứng nhận và một cuốn sổ cho mỗi người làm phần thưởng.

Tô Du nhận giấy chứng nhận Liên đoàn xuất sắc, Lý Bình là giấy chứng nhận Thủ lĩnh sinh viên xuất sắc.

Lý Bình vẫn rất phấn khích ngay cả khi cô ấy đã bước ra khỏi văn phòng của Uỷ ban Liên đoàn Thanh niên. Không chỉ bởi thu hoạch được giấy khen và phần thưởng, còn nhiều hơn chính là vì mối quan hệ với Đoàn thanh niên lần này.

Làm một sinh viên, cô ấy cảm thấy mình có thể trở thành chủ tịch hội sinh viên cũng là do Tô Du đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều. Về sau chị Tô Du nói cô cố gắng tiến vào Đoàn ủy, cô cũng có chút không tự tin.

Không ngờ, bây giờ cô thật sự có quan hệ với Đoàn ủy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận