Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 556. Phúc lợi

Chương 556. Phúc lợi


Lý Bình bình tĩnh nhìn bà ta một cái, sau đó cúi đầu ăn cơm.

Lý Quốc Lương cười nói: “Tôi cũng đã nghĩ đến rồi, mua cho Bình Bình một chiếc xe đạp. Đi xe đạp cũng tiện. Sau này Bình Bình dậy sớm một chút thì sẽ không lo bị muộn.Con nghĩ sao, Bình Bình?”

“Cha, con không có ý kiến gì. Đèn ở trường thường tắt sớm, mỗi ngày đọc sách rất bất tiện. Vừa vặn về nhà có nhiều cơ hội học tập hơn. Con muốn nhanh tốt nghiệp, sớm tham gia quân đội hơn.”

“Tốt, có chí khí.” Lý Quốc Lương hài lòng.

Nghe được Lý Quốc Lương muốn mua xe đạp cho Lý Bình, ngoại trừ Lý Ái Đảng thì những người khác đều không hề bình tĩnh.

Trước đó mua đồng hồ, bây giờ là xe đạp,..

Lý Ái Hồng đỏ cả mắt, cảm thấy quá bất công, vừa lau nước mắt vừa mím môi.

Mẹ Lý nói: “Lão Lý, cái này phải tốn rất nhiều tiền, nuông chiều con cái quá có phải không tốt hay không?”

“Không có gì không tốt, Bình Bình lớn như vậy, mua xe đạp cũng tốt. Về sau lấy chồng còn có thể làm đồ cưới. Chẳng qua dùng sớm mà thôi.”

“...”

Lý Ái Hồng lau nước mắt nói: “Cha, vậy con cũng muốn mua đồ cưới sớm.”

Lý Quốc Lương nghe vậy, biến sắc, đập bàn: “Con còn là học sinh cấp ba, còn nghĩ muốn lấy chồng thì trong đầu con còn nghĩ tới việc học hay không?”

Lý Ái Quân len lén rụt cổ một cái, may quá, vừa rồi không nói ra. Cô bé còn nhỏ hơn chị hai, nói ra nhất định sẽ bị mắng.

“Cha, dù sao cha cũng bất công.” Lý Ái Hồng tức giận đứng dậy bước vào phòng.

“Phản rồi, phản rồi!” Lý Quốc Lương nhìn cô ta cứ thế rời đi, tức giận đến mức đập bàn.

Mẹ Lý cũng giật mình, nhịn không được muốn nói giúp con gái mình: “Lão Lý, ông đừng nóng. Con bé nghĩ đến chiếc xe đạp nên cảm thấy tủi thân mà thôi. Nếu không mình không mua. Cũng không thể vì một chiếc xe đạp mà người trong nhà không vui được.”

Lý Bình ngẩng đầu nhìn Lý Quốc Lương: “Cha, hay là đừng mua, kẻo Ái Hồng không vui.”

“Cứ để nó làm loạn.” Lý Quốc Lương kiên quyết nói: “Tôi muốn mua một chiếc xe còn sợ nó không vui? Để xem tôi là cha nó hay nó là cha tôi?”

Lý Bình gắp cho Lý Quốc Lương một miếng thịt: “Cha, cha đừng tức giận.”

Mẹ Lý cũng chỉ có thể cúi đầu ăn cơm. Đời này bà ta dựa vào chồng mình, bình thường ông ta không cáu thì bà ta làm chủ. Còn nếu ông ta nổi giận, bà ta cũng hết cách.

Cơm nước xong xuôi, mẹ Lý liền vào nhà xem con gái mình, Lý Ái Hồng nằm trên giường khóc lớn.

“Hồng Hồng, đừng khóc, chờ sau này con thi đại học cũng mua cho con. Mẹ tiết kiệm tiền mua cho con.”

Lý Ái Hồng càng khóc càng thương tâm, ngồi dậy khỏi giường: “Mẹ, cha làm như vậy là bất công, ông ấy thật sự bất công.”

Trước kia Lý Bình không ở đây, cô ta chính là trưởng nữ. Bình thường mặc quần áo mới đều ưu tiên cô ta mặc trước. Mua đồ dùng học tập cũng là cô ta dùng trước, sau đó mới truyền lại cho đám em. Cho nên cho dù là Á Đảng cũng phải xếp sau.

Nhưng bây giờ, đột nhiên có chị, chị trở thành người đầu tiên trong tất cả mọi thứ. Cô ta không còn cái gì.

Mẹ Lý ôm cô ta nói: “Cha con làm quan bên ngoài quen rồi. Con làm loạn với ông ấy làm gì. Con yên tâm, Chị con có cái gì thì sau này tất nhiên con cũng có.”

“Vậy lỡ như con không thi đậu đại học được thì phải làm sao?” Lý Ái Hồng khổ sở nói.

“... Không sao, thi đại học không đậu thì trực tiếp đến làm việc ở đơn vị, lúc đó tìm một nhà khá giả. Mẹ nói với con, phụ nữ có tốt đến đâu cũng không bằng tìm một nhà chồng tốt. Lúc trước mẹ đi theo cha con mới có như hôm nay. Nếu không, mẹ cũng chỉ ở quê.”

Lý Ái Hồng nghe nói như vậy, trong lòng liền thỏa mái hơn. Chị cả lợi hại thế nào đi nữa cũng không bằng về sau tìm được nhà chồng tốt.

Sau này cô ta nhất định sẽ tìm một nhà chồng tốt.

Lý Bình đang định vào nhà lấy đồ, tới cửa liền xoay người đi ra ngoài.

Tìm một người chồng tốt? Trước đây cô ấy tin điều này, nhưng bây giờ cô ấy không tin nữa. Những gì chị Tô Du nói đúng, đem tương lai mình dựa vào người khác là điều không đáng tin.

Giống như mẹ cô bây giờ, cha tức giận thì bà ta thậm chí một câu cũng không dám nói.

Ngày thứ hai, Lý Quốc Lương liền dẫn Lý Bình đi mua xe đạp. Biết rằng cửa hàng bên ngoài đã hết hàng, cũng không dễ mua nên không đi cửa hàng mà đến thẳng nhà máy quân giới trực tiếp mua xe đạp quân dụng.

Loại xe đạp này chuyên cung cấp cho gia đình cán bộ quân đội sử dụng, trong quân khu có rất nhiều gia đình có nhưng hầu hết đều là cán bộ dùng.

Những người như Lý Quốc Lương đi xe đặc biệt thường không sử dụng xe đạp. Cho nên cũng không chú ý đến những việc này, lần này là nhờ mua xe đạp nên mới nhớ tới cái phúc lợi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận