Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 557. Hâm mộ

Chương 557. Hâm mộ


“Nếu không tìm được ai dạy con, Ái Đảng sẽ chỉ, thằng nhóc này thường xuyên lái xe đạp của người khác mà.” Lý Quốc Lương nhìn Lý Bình dắt xe nói.

Lý Bình lắc đầu, “Cha, con có thể đi xe đạp. Con ở trường có mượn xe đạp của bạn học để tập qua.” Chị Tô Du đem xe đạp đến trường nên để cô học.

Nghe được Lý Bình nói như vậy, trong lòng Lý Quốc Lương cảm thấy áy náy. Ông ta luôn lo lắng con gái mình bị nuông chiều mà học cái xấu. Bây giờ mới biết, hóa ra so với con nhà người ta, con nhà mình quả thực không bằng. Ông ta không thể thừa nhận, quan niệm của mình đã không theo kịp thời đại.

“Bình Bình, về sau cho con mỗi tháng mười lăm đồng, con muốn mua cái gì thì mua. Không cần lúc nào cũng phải hỏi trong nhà.”

Đạp xe về nhà, cả nhà ngoại trừ Lý Ái Đảng ra, tâm tình mọi người đều lộ vẻ không vui.

“Chị, em có thể thử được không?”

Lý Ái Đảng háo hức muốn thử.

Lý Bình nói: “Đương nhiên là được, em chở chị đi một vòng quanh sân đi.”

“Dạ.” Lý Ái Đảng vui mừng nói. Cuối cùng trong nhà cũng mua một chiếc xe đạp, cậu cảm thấy cần phải ra ngoài đi dạo một vòng.

Đợi hai người đi rồi, mẹ Lý mới nói với Lý Quốc Lương: “Mặc dù chiếc xe đạp này là của Bình Bình, nhưng nếu sau này mấy đứa Ái Hồng cần dùng đến thì cũng phải dùng chung.”

“Đó là đồ của Bình Bình, đừng hỏi tôi.” Lý Quốc Lương không vui nói. Bây giờ ông ta đã bắt đầu có ý kiến với vợ mình rồi. Gần đây bà ta vẫn luôn phản bác lời ông ta nói.

Lý Ái Hồng âm thầm kéo Lý Ái Quân lại nói: “Đến lúc đó chúng ta cùng nhau dùng. Chiếc xe đạp lớn như vậy, không thể để một mình chị ấy chiếm hết được.”

Lý Ái Quân nói: “Chị, nếu chị dùng thì em cũng dùng.” Dù sao cô bé cũng không muốn làm chim đầu đàn. Lỡ như làm phật lòng chị cả thì không hay đâu.

“Không có tiền đồ.” Lý Ái Hồng liếc cô ta một cái. Dù sao cô ta cũng phải dùng nó. Xe đạp chứ đâu phải đồng hồ mà lúc nào cũng có thể giữ kè kè bên mình. Đợi khi chị ta đến trường học thì giấu đi là được.

Trong sân lớn, Lý Ái Đảng vui vẻ đạp xe chở chị mình đi hóng gió quanh sân. Cảm giác được đạp xe của nhà mình đúng là có khác.

“Chị, sau này em có thể dùng xe của chị được không?” Lý Ái Đảng hỏi.

Lý Bình nói: “Mặc dù đây là của hồi môn mà cha mua cho chị, nhưng nếu như em cần dùng thì nhất định chị sẽ cho mượn. Đương nhiên, với tiền đề là lúc đó chị không cần đến. Dù sao cha mua cho chị cũng là vì đi học, nếu làm lỡ việc học thì cha sẽ tức giận.”

Lý Ái Đảng vô cùng phấn khích: “Đợi khi nào chị được nghỉ thì em sẽ dùng, em sẽ đạp xe đi chơi.” Cậu đi học ở gần nhà nên không cần phải dùng xe.

“Nhưng mà Ái Đảng này, dù sao đây cũng là của hồi môn của chị, lỡ mà nhiều người dùng quá, đi hư rồi thì không được đâu. Cho nên nhà chúng ta chỉ có hai chị em mình được dùng thôi. Em phải giúp chị bảo vệ chiếc xe. Chỉ có hai chúng ta mới được dùng.”

“Vâng!” Lý Ái Đảng cũng không ngốc, cũng biết là nói đề phòng chị hai. Chị cả đã đồng ý cho cậu mượn xe, đương nhiên cậu cũng phải giúp chút gì đó rồi. Không thể không làm mà hưởng được. Hơn nữa cậu cũng không thích chị hai, lúc nào cũng thích gây sự.

Chị em hai người đạp vài vòng rồi về nhà, lại tìm một ổ khóa đem khóa chiếc xe lại. Chìa khóa được Lý Bình giữ.

Mẹ Lý : “...”

Bà ta lại nhìn sang Lý Bình: “Bình Bình, mặc dù chiếc xe này là mua cho con nhưng cũng không thể dùng một mình được. Lãng phí biết bao nhiêu. Xe đạp nhà ai thì cũng không có chuyện một người dùng đâu.”

Lý Bình bình tĩnh nhìn bà ta: “Mẹ, cha đã nói rồi, nếu người khác muốn có xe đạp thì phải thi đậu đại học. Nếu con cho mượn xe thì người ta sẽ không có áp lực nữa, nhỡ thi không đậu đại học thì sao? Nếu như cha đồng ý thì con cũng không ý kiến gì.”

“...” Mẹ Lý sầm mặt không nói gì. Lý Bình mặt không biểu cảm thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay lại trường học.

Lý Ái Đảng nhìn mẹ mình nói: “Mẹ, chiếc xe này là của chị, mẹ quản làm gì. Nhà chúng ta trừ chị cả ra, bình thường cũng đâu có ai cần dùng xe.”

Mẹ Lý cảm thấy con trai mình cũng thay đổi rồi. Không chỉ không nghe lời mà còn không hiếu thuận.

Lý Ái Hồng nói: “Con cũng cần dùng, con đi học cũng xa lắm.”

“Nói cha mua cho chị đi.” Lý Ái Đảng nói.

Lý Ái Hồng nhìn Lý Ái Quân bảo cô bé cũng nói đi.

Lý Bình từ trong nhà bước ra: “Ái Quân, cái áo khoác màu xanh của chị đâu?”

“À, đang phơi ở bên ngoài. Em đi lấy cho chị.” Lý Ái Quân vội vàng chạy ra ngoài cửa. Chuyện này cô bé cũng không muốn tham gia. Dù sao có giành được thì cô bé cũng không phải là người đầu tiên được dùng.

Lý Ái Hồng: “...”

Sau khi ăn cơm trưa xong, Lý Bình đạp xe về trường học. Lý Ái Đảng và Lý Ái Quân tiễn cô đến cửa sân, nhìn cô phóng khoáng đạp xe đi, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận