Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 558. Em trai ngốc nghếch

Chương 558. Em trai ngốc nghếch


Lý Ái Đảng nhìn sang Lý Ái Quân: “Chị ba, chị cả nói rồi, khi được nghỉ sẽ cho em mượn xe đi chơi. Đến lúc đó em sẽ chở chị đi hóng mát.”

Mắt Lý Ái Quân lập tức sáng lên.

“Nhưng mà sau này chị đừng theo chị hai giở trò sau lưng nữa. Đừng gây rắc rối cho chị cả.”

Lý Ái Quân cau mày: “Tại sao? Đó cũng là chị hai của chúng ta mà.”

Lý Ái Đảng nghiêm nghị nói: “Chị hai không thể chịu khổ, còn thích gây phiền phức, không hòa đồng. Em không thích chị hai. Dù sao em cũng thích chị cả. Nếu chị nghe lời chị hai thì em cũng sẽ không thích chị. Không chở chị đi hóng gió nữa.”

“... Thế chị nghe em vậy.” Lý Ái Quân biết sợ nói. Cha và Ái Đảng đều thích chị cả, bên bọn họ có ba người, cô bé còn có thể làm gì được? Tất nhiên là phải chọn chị cả rồi. Hơn nữa đi theo chị cả, chị cả còn cho cô bé tiền mua quần áo mới.... mặc dù là tiền nhờ giặt quần áo. Nhưng mà đi theo chị hai, dù có muốn mặc quần áo mới thì cũng phải mặc lại đồ của chị hai. Vẫn nên đi theo chị cả thì tốt hơn.

...

“Chiếc xe đạp này trông có vẻ khác với xe đạp của bọn chị.”

Thứ hai sau khi tan học, Tô Du đã đến xem chiếc xe đạp mới của Lý Bình.

Khi biết được nhà Lý Bình chủ động mua xe đạp cho cô, trong lòng Tô Du rất vui mừng, cảm giác bây giờ Lý Bình cũng có thể xem như là đứng vững gót chân trong nhà rồi.

Sau này chỉ cần tiếp tục giữ vững như thế, dựa vào bối cảnh trong nhà và sự nỗ lực của cô ấy, tương lai chắc chắn sẽ có triển vọng.

“Xem ra cha em đối xử với em cũng không tệ.”

Lý Bình bình tĩnh nói: “Chẳng qua cũng là vì thể diện thôi. Nếu em vẫn giống như trước kia, có khi bọn họ còn chẳng thèm liếc nhìn em một cái. Cha với em gái em cãi nhau rồi. Đây là chuyện mà em không dám nghĩ tới. Nếu em mà cãi nhau chắc chắn trong nhà sẽ không có ai an ủi em. Chỉ có hả hê cười em hoặc là quở trách răn dạy thôi.”

Tô Du vỗ vai cô ấy: “Em đã lớn rồi, có rất nhiều thứ cũng không cần thiết nữa. Tình thân tình bạn tình yêu, em không thể nào có tất cả được. Cũng có thứ phải từ bỏ mới có được. Hơn nữa sau này em sẽ có gia đình riêng của mình, em sẽ lại có được tình thân. Điều đó không ai có thể lấy đi được.”

Lý Bình được an ủi gật đầu.

Cô ấy thật may mắn khi có được tình bạn với chị Tô Du. Tình bạn này còn đáng quý hơn cả tình thân.

Rất nhanh Lý Quốc Lương đã thu xếp cho Lý Bình học ngoại trú, lý do là vì sức khỏe thể chất không tốt, cần phải ở nhà để tĩnh dưỡng.

Mặc dù Lý Quốc Lương không đích thân ra mặt nhưng người ông ta tìm cũng rất đáng tin cậy. Sau khi nộp hồ sơ ở trường xong, rất nhanh đã được phê chuẩn.

Lý Bình đã bắt đầu học ngoại trú. Bởi vì Tô Du cũng học ngoại trú nên mỗi ngày hai người đều cùng nhau đi học. Trên đường đi sẽ thảo luận các vấn đề về học tập và cả về công việc.

Từ sau khi Lý Bình học ngoại trú, quả nhiên mỗi buổi tối Lý Quốc Lương đều cố gắng về nhà. Vừa về đã vào thư phòng bàn chuyện quân đội với Lý Bình. Ngay cả Lý Ái Đảng khi làm bài tập xong cũng đi vào.

Lý Ái Hồng đứng ngoài cửa thư phòng đỏ mắt nhìn vào trong, nghĩ gì đó rồi lại xoay người về phòng tìm Lý Ái Quân.

“Ái Quân, em không muốn vào thư phòng à?”

“Không muốn đi.” Lý Ái Quân thành thật nói: “Chị hai, chị đừng tìm em nữa, em muốn đọc sách.”

“...” Trong lòng Lý Ái Hồng cảm thấy buồn bực, thậm chí còn hơi hoảng sợ, cô ta cảm thấy dường như cả nhà thật sự đã khác trước rồi.

Trong thư phòng, Lý Quốc Lương nói rất nhiều thứ, đầu tiên là nói những vấn đề cơ bản, ví dụ như sự phân chia nhiệm vụ trong quân đội và chế độ thưởng phạt. Sau khi nói xong những điều cơ bản mới nói đến những kiến thức về quân sự. Một phần những kiến thức này sẽ được học ở đại học, còn phần nhiều là kinh nghiệm thu được trên chiến trường.

Lý Bình học rất kỹ, thậm chí còn lấy bút ghi chép lại.

Từ giờ khắc này trở đi, cô ấy mới thực sự lĩnh hội được tầm quan trọng của lợi thế từ gia đình mà lúc trước Tô Du đã nói với cô.

Từ giây phút này cô ấy mới cảm nhận được bản thân cuối cùng cũng bắt đầu thu được lợi ích từ gia đình này.

Có nhiều vật chất hơn nữa cũng không bằng cha cô tự mình đích thân dạy bảo.

Lúc tan học, Lý Bình nói lại cho Tô Du những thứ mình học được. Nhưng Tô Du cũng không để cô nàng nói toàn bộ, chỉ nói một điều cơ bản. Dù sao cũng có nhiều thứ liên quan đến cơ mật, cô cũng không muốn biết.

Nhờ có Lý Bình, Tô Du cũng hiểu rõ hơn một chút về quân đội ở thời đại này.

Càng hiểu rõ thì trong lòng cô cũng có chút lo lắng, dưới chế độ nghiêm khắc này, em trai ngốc nghếch kia của cô không biết đã bị dày vò thành dạng gì.

Hai tháng qua, ngoại trừ gửi tiền và phiếu về thì ngay cả một lá thư cũng không gửi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận