Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 560. Hy sinh

Chương 560. Hy sinh


Vừa lao ra khỏi trạm gác thì đã thấy một nhóm binh lính thoạt nhìn không phải quân nhân bản địa đang đứng thành một vòng, trong tay còn cầm theo vũ khí bao vây cứ điểm.

Tô Tiểu Chí sững sờ nói: “Chuyện gì thế này?”

Cựu binh bên cạnh nói: “Địch tấn công. Những tên khốn nạn này cuối cùng cũng đến chỗ này của chúng ta. Trước kia, có mấy căn cứ điểm đã bị bọn chúng tập kích. Mẹ nó, bây giờ còn đến nữa. Quả thực là hiếp người mà.”

Tô Tiểu Chí tham gia huấn luyện lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên đánh địch, cả người lập tức đổ đầy mồ hôi.

Chân cậu cũng hơi nhũn ra. Dù sao phải đối mặt với những người trông có vẻ da còn đen hơn bọn họ, hơn nữa dáng người cũng to lớn, người nào người nấy cũng cực kỳ giống thổ phỉ.

Nhưng cậu lại nhớ lại, chị cả đã nói rồi, quân nhân là những người bảo vệ đất nước và Tổ quốc. Đã lựa chọn làm quân nhân thì không được chùn bước. Lùi một bước chính là làm mất thể diện của Tổ quốc.

Nghĩ đến chị cả của cậu vẫn còn trong Tổ quốc sau lưng, đột nhiên cậu lại cảm thấy tức giận và can đảm hơn. Không thể chùn bước!

Vì vậy cậu đã cầm súng lên, hai mắt gắt gao trừng quân địch.

Hai bên đều không chủ động nổ súng, đều gắt gao đối đầu với nhau. Doanh trưởng bên này đang cố gắng thương lượng với đối phương, muốn đối phương chủ động rút lui.

Tuy nhiên, dường như bên kia vẫn cho rằng bọn họ dễ bắt nạt, thay vì lùi bước, họ lại từ từ tiến lên phía trước.

Tô Tiểu Chí tức đến hỏng người: “Chúng ta có đánh không?”

Cựu binh bên cạnh nói: “Đánh thì vẫn phải đánh nhưng không thể nổ súng. Nếu nổ súng thì chính là khai chiến.”

“Vậy lỡ bọn chúng nổ súng thì sao?”

“Đánh cho đến chết!”

Bên kia doanh trưởng đã ngừng thương lượng, chỉ đạo mọi người chuẩn bị nghênh chiến. Dù sao trước khi có lệnh của cấp trên thì không thể rút lui được. Đây là cứ điểm của Tổ quốc, mất đi cứ điểm chính là mất đi thể diện.

Là một người lính, danh dự chính là tất cả.

Quân địch càng lúc càng đến gần, mặc dù không nổ súng nhưng đối phương lại rất kiêu ngạo, rất nhanh đã tiến vào phạm vi cứ điểm. Nhìn thấy quân địch sắp phá xung quanh cứ điểm, doanh trưởng hạ lệnh: “Bảo vệ cứ điểm!”

Tất cả mọi người đều lao về phía kẻ thù theo trật tự.

Quân địch nhìn thấy có người phản kháng thì lập tức cầm súng lên chuẩn bị bắn, Tô Tiểu Chí và các cựu chiến binh vội nằm xuống. Tiếng súng vang lên.

“Cậu tân binh kia, vội cầm vũ khí lên làm gì.” Người bên cạnh gầm lên.

Tô Tiểu Chí rùng mình, nhanh chóng cầm lấy vũ khí và bắn về phía trước. Cũng không biết có phải do may mắn hay không, bắn một phát đã hạ được một người, Tô Tiểu Chí tận mắt nhìn thấy đối phương ôm ngực ngã xuống, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ nhăn nhó....

Rất nhanh, bên kia đã biết khó mà lui.

Doanh trưởng vui mừng vì gần đây đã tăng thêm người, nếu không thì lần này đã thật sự bị đánh cho tan nát rồi.

Tô Tiểu Chí ngơ ngác ngồi ở cửa doanh trại, nhìn vào bầu trời đen kịt, nghe những binh sĩ bị thương vui vẻ đàm luận chuyện đánh giặc.

Lão đội trưởng bị gãy tay đang chuẩn bị trở về doanh trại nghỉ ngơi, nhìn thấy Tô Tiểu Chí ngồi ở một bên thì nói: “Ài, cậu tân binh này, đang làm gì thế, nửa đêm nửa hôm không đi nghỉ ngơi mà ngồi phát ngốc ở đây làm gì?”

“Tôi.... hình như lúc nãy.... giết người rồi.”

“Biết rồi biết rồi, đã ghi công cho cậu rồi.” Lão đội trưởng dùng cánh tay không bị thương vỗ vai cậu.

Tô Tiểu Chí: “....”

Lão đội trưởng ngáp một cái: “Đi ngủ đi. Đừng nghĩ nữa, qua hai ngày nữa sẽ được biểu dương.”

“Không ngủ được, lỡ như người đó đến tìm tôi thì sao?”

“Làm sao mà được?” Lão đội trưởng kinh ngạc nói: “Đời này của tôi không biết đã giết biết bao nhiêu quân địch, chưa từng thấy ai tìm đến cả. Ngược lại chỉ có địch sống là luôn tìm đến gây rắc rối.”

Nhìn thấy tân binh Tô Tiểu Chí đang sợ hãi, lão đồng chí dứt khoát ngồi xuống cạnh cậu nói: “Chúng ta làm lính, chính là để đánh giặc. Làm quân nhân đã định sẵn là phải dính máu. Nếu không phải là máu của mình thì chính là của địch. Lúc đầu khi tôi mới đến đây, mẹ đã nắm lấy tay tôi nói, làm quân nhân thì phải giữ vững biên cương, cho dù chúng ta có hy sinh cũng không được để kẻ địch tiến vào Tổ quốc. Bà ấy nói bà bị quỷ đánh sợ rồi.

“Hy sinh?” Tô Tiểu Chí không khỏi rùng mình một cái, cậu cũng nghĩ đến việc đổ máu đổ mồ hôi nhưng lại sợ chết. Chết rồi làm sao lấy được tiền lương một trăm đồng đây. Chết rồi thì chẳng còn gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận