Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 561. Trống trãi

Chương 561. Trống trãi


“Đúng vậy, luôn phải có người hy sinh. Chúng ta không hy sinh thì kẻ thù đã đánh chiếm Tổ quốc ta rồi, hy sinh chính là vì anh em chị em của chúng ta. Cậu nói xem chúng ta mới thành lập nước được bao lâu. Không dễ dàng gì mới có được những ngày tháng yên ổn một chút, chẳng dễ dàng gì. Mười mấy năm trước, đám quỷ kia vẫn còn tung hoành trong nhà chúng ta kìa. Đừng sợ đánh quân thù, thử nghĩ xem nếu quân địch chạy đến nhà cậu ăn hiếp người nhà cậu thì cậu sẽ làm sao?”

“Đánh cho đến chết!” Tô Tiểu Chí kích động nói. Nếu ai dám chạy tới nhà cậu bắt nạt chị cậu, cậu nhất định sẽ đánh chết kẻ đó.

“Vậy không phải là được rồi sao?” Lão đội trưởng đứng dậy, lại ngáp một cái. “Đi ngủ đi ngủ thôi, ai biết được ngày mai có phải đánh nữa không.”

Tô Tiểu Chí cũng đứng dậy đi vào phòng nằm.

Cậu lại nhớ chị cả nhà mình rồi. Còn nhớ đến anh hai vô dụng và con út. Bỗng nhiên cậu lại thấy vui mừng vì mình ở đây, nếu đổi lại là anh hai, chắc chắn là đã khóc nhè rồi. Không chừng còn muốn làm đào binh. Lúc đầu chị cả muốn cậu đến bảo vệ gia đình và đất nước, chị thật sự đã làm đúng.

Anh hai vô dụng như thế, mình nhất định phải bảo vệ tốt biên cương của Tổ quốc, ngộ nhỡ quân địch có đánh vào thì chắc chắn anh hai cũng không thể bảo vệ gia đình.

.......

Trong kỳ thi cuối kỳ, Tô Du thi học kỳ đầu của chương trình học năm hai. Cô tự thấy mình thi cũng khá tốt. Chuẩn bị tranh thủ thời gian nghỉ hè để học hết chương trình học kỳ sau của năm hai, như vậy mới có thể nhanh chóng trực tiếp học lên năm ba được. Đại học năm tư cơ bản là không có giáo trình, khoảng vào năm sau là cô có thể tốt nghiệp rồi.

Vừa thi xong, bác bảo vệ đã đưa cho cô một bức thư.

Tô Du thấy nó được gửi từ Tây Nam thì vô cùng ngạc nhiên. Sau khi đọc xong lá thư mới biết được Tô Tiểu Chí đã bị điều đến Tây Nam rồi. Nhất thời rất đau đầu.

Mặc dù kiến thức lịch sử của cô không tốt nhưng năm đó vì để trò chuyện với mọi người cho nên cái gì cô cũng tìm hiểu một chút. Những sự kiện lớn về vấn đề chính trị, kinh tế, quân sự cô đều biết một ít. Cô nhớ là năm sau, bên Tây Nam sẽ có chiến tranh. Mà bây giờ hình như đã bắt đầu xảy ra những xung đột nhỏ.

Tiểu Chí đã đến Tây Nam, đây rõ ràng là chuẩn bị đi đánh giặc mà.

Tô Du sờ đầu, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.

Ngoài ra trong thư có nhắc đến việc cậu được biểu dương, mặc dù không nói là vì sao nhưng chắc không thể là do tập huấn tốt được. Đi đến một nơi như Tây Nam, ngoài việc đánh địch lập công thì còn có việc gì được khen ngợi nữa?

Tô Du có chút lo lắng cho Tô Tiểu Chí.

Mặc dù cô rất muốn Tô Tiểu Chí có tiền đồ tốt hơn, mang vinh dự về cho gia đình. Thế nhưng nghĩ đến việc nếu Tô Tiểu Chí thật sự bị gãy tay chân, nghiêm trọng hơn sẽ không thể quay về, trong lòng lại thấy buồn bã.

Thói quen là một thứ rất đáng sợ. Cô đã quen với việc sống chung với một đám ngốc nghếch vô lương tâm này rồi.

Nếu thiếu đi một người, chung quy cũng cảm thấy trống trải.

Nhưng mà việc Tô Tiểu Chí trở về là không thể nào. Không nói tới việc cậu ta đã nhập ngũ rồi, bản thân Tô Du cũng cảm thấy có lỗi với những quân nhân khác.

Về đến nhà, cả nhà họ Tô thấy sắc mặt cô nặng trĩu, đều lo lắng nhìn cô.

Tô Đại Chí vừa ôm con gái vừa nói: “Chị, thi không tốt cũng không sao, lần sau thi lại.”

Tô Du trừng mắt liếc anh ta một cái, Tô Đại Chí lập tức run lẩy bẩy, sau đó ôm con gái tới trước mặt: “Chị à, chị xem Đông Đông vui vẻ biết bao nhiêu.”

Tô Đông Đông đưa hai tay muốn ôm một cái, toét miệng nhìn cô cả của mình.

Tô Du đón lấy đứa trẻ, cảm giác Tô Đông Đông có hơi nặng, liền nói: “Cô vẫn sẽ chăm sóc con thật tốt.”

“Cũng không cần phải vậy, mỗi ngày nó đều được phục vụ một quả trứng gà đấy.” Mẹ Lưu kiêu ngạo nói. Bà ta cảm thấy đứa cháu do con gái mình sinh ra này thật là có phúc, làm thế nào lại đến được nhà họ Tô, một ngày lại được hưởng một quả trứng gà, sống như con địa chủ. Nếu như không có trứng gà, cũng sẽ cho sữa bột uống và cả mạch nha nữa.

Đây có chỗ nào giống với nuôi con gái, quả thật là còn trân quý hơn nuôi con trai.

Tô Du đối tốt với đứa trẻ, nhưng lại không đơn giản như vậy. Cô nghĩ nếu người trong nhà thành tài thì mới là có lợi nhất mới cô. Mà trong việc thành tài này bao gồm có một cơ thể khỏe mạnh.

Trong nhà họ Tô bất kể là con của ai, cô cũng phải giáo dục nghiêm khắc, muốn bảo đảm cho thể xác và tinh thần của bọn chúng được khỏe mạnh, tương lai có thể tiếp nhận trọng trách của người lớn trong nhà, tiếp tục mang lại vinh dự cho gia tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận