Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 562. Hồi âm

Chương 562. Hồi âm


Tâm tình Tô Du nhờ đứa trẻ mà chuyển biến tốt một chút, tiếp đó triệu tập cuộc họp đại gia đình.

Tất cả mọi người trong nhà bao gồm cả mẹ Lưu và Tô Đông Đông đều tham dự cuộc họp.

Tô Du kể lại chuyện Tô Tiểu Chí được khen ngợi qua một lần.

Người trong nhà nghe Tô Tiểu Chí được khen ngợi đều rất vui vẻ.

Tô Du nghiêm túc nói: “Tất cả đừng vui mừng quá sớm. Tiểu Chí được khen ngợi, nhưng mà mọi người không nghĩ tới việc đằng sau đó nó đã trải qua những gì sao?”

Tô Đại Chí hỏi: “Đã xảy ra những chuyện gì?”

Mẹ Lưu rất có kinh nghiệm nói: “Đánh giặc đó!”

“Giặc không phải đã bị đánh lui rồi sao?” Tô Đại Chí lại hỏi.

“Đánh giặc mới!” Mẹ Lưu tức giận nhìn con rể ngốc nhà mình. Chị cả trong nhà thông minh như vậy, sao lại có đứa em trai đần đến thế. Có thể trước đây đều đã cho chị lớn tất cả trí óc nên đến lúc sinh đứa thứ hai lại không cho.

Tô Đại Chí lúc này mới phản ứng lại, chị cả nói là Tiểu Chí đã đánh kẻ địch rồi.

Anh ta giật mình hỏi: “Tiểu Chí ra chiến trường nhưng sao lại không nghe nói là có giao chiến với kẻ địch?”

Tô Du lườm anh ta một cái: “Biên giới coi như không đánh trận cũng sẽ có xung đột. Bằng không tại sao quân đội lại đóng ở biên giới nhiều như vậy?”

Tô Đại Chí mở to hai mắt, cho nên Tiểu Chí thật sự đánh nhau với kẻ địch?

Tô Lâm cũng sợ run cả người. Ở trong mắt cô bé, kẻ địch đều đáng sợ. “Chị, anh nhỏ thế nào, anh nhỏ có thể bị thương không?”

“Đao kiếm không có mắt, các em nói thử xem?”

Người trong nhà đều trầm mặc.

Tô Du thở dài: “Tiểu Chí một mình ở bên ngoài bảo vệ quốc gia, nó đem về cho chúng ta vinh dự, đây đều là thứ nó đổ máu chảy mồ hôi kiếm được. Chị nghĩ đến là thấy khó chịu trong lòng. Đại Chí có thể ở nhà chăm sóc em dâu và đứa trẻ, Tiểu Lâm có thể không buồn không lo đến trường, Tiểu Chí mới mười mấy tuổi đã phải ra trận liều mạng với kẻ địch, ăn bữa hôm lo bữa mai...”

Cô nói rồi dụi mắt một cái. Tâm tình cả nhà đều cảm thấy rất nặng nề. Đặc biệt là Tô Đại Chí, cảm thấy mình làm anh lớn thật vô dụng.

Tô Du nhìn thấy bầu không khí không khác biệtlại thở dài một tiếng: “Chị đối với các em không có yêu cầu khác, chỉ cần cố gắng giúp chị một chút là được. Nhà họ Tô chúng ta cũng không thể chỉ để cho Tiểu Chí một mình ở bên ngoài đổ máu chảy mồ hôi, các em cũng đều phải ra sức vì nhà họ Tô.”

“Chị, em sẽ cố gắng, bây giờ em đang theo chủ nhiệm Lưu học tập, mọi việc kiếm sống em đều sẽ làm.” Tô Đại Chí nhanh chóng nói.

Tô Lâm cũng nói: “Chị, thành tích của em bây giờ rất tốt. Giáo viên nói nếu em tốt nghiệp loại xuất sắc sẽ phân cho em vào một đơn vị tốt.”

Lưu Mai khẩn trương nuốt nước miếng: “Chị, Hội liên hiệp phụ nữ của nhà máy cũng khen ngợi em, nói em đã có cơ hội đến Hội liên hiệp phụ nữ. Lớp học ban đêm giáo viên cũng khen em và dặn em chăm chỉ học hành.”

Tô Du khoát khoát tay: “Về sau lúc cảm thấy khổ sở hãy nghĩ đến Tiểu Chí. Nó vẫn còn trẻ như vậy... Các em hãy tự suy nghĩ thêm đi. Đừng để về sau còn không thể so sánh được với Tiểu Chí.”

Nói xong cô liền đứng dậy vào phòng.

Vào trong phòng, vẻ nghiêm trọng trên mặt Tô Du không còn. Mà cô bắt đầu suy nghĩ về việc hồi âm cho Tô Tiểu Chí.

Việc đã đến nước này, lo lắng cũng vô dụng. Bây giờ chỉ có thể để cho Tiểu Chí tự bảo trọng thật tốt, đừng thật sự liều mạng xông ra phía trước.

Đương nhiên trực tiếp viết cũng không được, nghe nói thư từ của quân nhân cũng đều phải được kiểm tra, viết quá trực tiếp không thể được.

Đầu tiên Tô Du viết một đống liên quan tới việc trong nhà, tiếp đó biểu đạt việc người trong nhà nhớ cậu thế nào rồi lại bắt đầu viết những lời sến sẩm.

“...Tiểu Chí, chị đã trồng một cây táo ở cửa ra vào, hy vọng chờ lúc cây lớn lên có thể nhìn thấy em trở về nhà... Chị đã đan áo len cho em, vừa mới bắt đầu đan, chờ trời lạnh là đã có thể đan xong, đến lúc đó sẽ gửi cho em... Số tiền em gửi về đã đủ dùng, không cần phải lo kiếm thêm tiền lương...”

Viết xong những lời sến sẩm, để cho Tiểu Chí có chút nhớ nhung đối với gia đình, Tô Du lại bắt đầu giáo dục cậu: “Tốt nhất là nên đánh địch, đừng để bị địch đánh. Bị địch đánh thật quá mất mặt! Đúng rồi, lúc không có chuyện gì hãy trao đổi học tập thêm cùng các tiền bối. Kinh nghiệm của các tiền bối cũng là từ máu và lửa đi ra, em phải học hỏi thật tốt. Mặt khác, còn nhớ chị đã từng nói với em không? Thao trường đổ nhiều mồ hôi thì chiến trường ít đổ máu. Nhất định phải tập luyện nhiều vào, tuyệt đối không nên lười biếng.”

Sau khi viết xong đoạn này, Tô Du lại lo lắng Tô Tiểu Chí trẻ tuổi mềm lòng, lại viết thêm: “Chị gần đây thường xuyên nằm mơ giữa ban ngày, mơ thấy em đánh cho kẻ địch chạy. Chị còn thấy em được vẻ vang. Lúc gặp kẻ địch, nhất định phải giống như cuồng phong bạo vũ, không nên nhân từ. Nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn với Tổ quốc...”

Sau khi lưu loát viết xong một đống, Tô Du liền gấp giấy lại bỏ vào trong phong thư, tiếp đó dán tem lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận