Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 563. Cả nhà phấn đấu

Chương 563. Cả nhà phấn đấu


Trong phòng đối diện, Tô Đại Chí đang ôm lấy đứa trẻ than thở: "Chị vẫn không đi ra, chắc chắn đang rất buồn phiền. Trước đây tình cảm của chị đối với Tiểu Chí là tốt nhất.”

Lưu Mai nói: “Bây giờ anh có lo lắng cũng vô dụng. Chi bằng cố gắng một chút, để cho chị vui lòng. Chị luôn muốn nhìn thấy chúng ta tiến bộ.”

Tô Đại Chí nhìn con gái trong ngực, trong lòng vô cùng khó chịu. Anh ta cảm thấy đều do bản thân làm anh quá vô dụng. Nếu như anh ta hữu dụng một chút, có thể bây giờ người đi chính là anh ta mà không phải Tiểu Chí.

Nhưng mà thật sự để cho anh ta ra chiến trường đánh giặc, thật sự anh ta cũng không dám.

“Mai Tử, anh thật vô dụng. Đều do anh vô dụng.” Anh ta đặt con gái lên giường, ôm mặt thút thít.

Lưu Mai thở dài: “Anh quả thật là vô dụng.”

Con gái Tô Đông Đông nhìn thấy cha mình ôm mặt, cũng bắt chước che mặt, trên mặt cười khanh khách, dáng vẻ vô lo vô nghĩ.

Tô Đại Chí đang chờ được an ủi: “...”

Sau khi bị đả kích, trong lòng Tô Đại Chí lại đột nhiên dâng lên một cỗ ý chí. Anh ta sợ chết, thế nhưng... Thế nhưng anh ta cũng có thể chịu được cực khổ. “Mai Tử, về sau anh muốn tăng ca nhiều hơn, phải làm thật tốt. Anh nhất định phải thăng chức. Lần này anh không thể dựa vào chị cả. Anh muốn chị có thể thấy được anh cũng rất có năng lực.”

Sau khi anh ta nói xong liền đứng lên, mở cửa chạy đến cửa phòng Tô Du. “Chị em sẽ cố gắng trở thành lãnh đạo. Chị hãy vui lên, đừng phiền não nữa.”

Cửa phòng bên cạnh vang lên một tiếng, Tô Lâm cầm sách vở ghét bỏ ném ra: “Anh hai, anh ồn ào gì vậy?”

“Anh đang dỗ chị vui vẻ.” Tô Đại Chí chân thành nói.

Tô Lâm liếc mắt: “Chị ra ngoài đưa thư cho anh nhỏ rồi. Không có trong phòng.”

“...”

Trên đường cái, Tô Du nhét phong thư vào trong hộp thư, tiếp đó lại đến cung tiêu trong xã mua một chút đậu phộng hạt dưa có thể bảo quản được lâu, chuẩn bị ngày mai gửi qua cho Tô Tiểu Chí.

Lại thuận tiện đi một chuyến trong chợ, mua mấy sợi len cuộn về.

Lúc về đến nhà đã rất muộn. Tô Du đưa len cho mẹ Lưu, để bà đan áo len cho Tiểu Chí. “Một bộ quần áo một đồng tiền công.”

Mẹ Lưu cười không thấy mắt. “Được được, bác chắc chắn sẽ đan thật đẹp.”

...

Mười ngày sau, Tô Tiểu Chí cuối cùng cũng nhận được thư của người nhà.

Xem xong thư chị cả viết, cậu cảm động rơi đầy nước mắt nước mũi. Chị lại vì cậu mà trồng cây, còn đan áo len cho cậu. Cậu biết trước đây chị chưa từng đan áo len. Không nghĩ tới lại vì cậu mà chịu đan áo.

Chị đối với cậu thật sự là quá tốt!

Tâm tình kích động không có cách nào biểu đạt hết, Tô Tiểu Chí nằm lỳ ở trên giường gào khóc.

Các anh em trong phòng ngủ: “...”

Những người anh em thân thiết hỏi: “Này Tô Tiểu Chí, cậu sao đấy?”

“Chị tôi viết thư cho tôi, chị tôi nhớ tôi!” Tô Tiểu Chí kích động nói.

“...... Đây không phải bình thường sao, lúc tôi ra khỏi nhà mẹ tôi đều giữ không để tôi đi, lần này tôi vẫn lén chạy ra ngoài một chút.”

“Cái này không giống nhau!” Tô Tiểu Chí kiên định nói. Việc chị nhớ nhung cùng những người khác là không giống nhau. Chị của cậu không giống với người khác. Chị cậu ưu tú như vậy, nghiêm túc như vậy, tốt như vậy, vậy mà lại nhớ đến cậu. Điều này thật sự không đơn giản.

Sau khi kích động xong, cậu lại tiếp tục xem thư. Nhìn thấy chị cổ vũ cậu đánh giặc, sợ hãi trong lòng cậu lúc trước cũng không còn.

Chị để cho cậu tàn nhẫn với kẻ thù, tiêu diệt thật nhiều quân địch.

Lần sau gặp địch, cậu nhất định sẽ đánh nhiều thêm mấy thằng. Tốt nhất là một người một súng, sau khi đánh xong còn muốn nói cho chị biết. Cậu đã nói, chị không giống với người khác, sẽ không sợ những thứ này.

Lần sau viết thư trở về, cậu nhất định muốn nói với chị, cậu thật sự đã giết địch rồi.

Tâm tình kích động làm cho cảm giác sợ hãi giết địch lúc trước của cậu bị quét sạch, ngược lại còn cảm thấy rất tự hào. Việc chị để cho cậu làm chắc chắn là không sai.

Chị để cho cậu đánh địch, quân địch kia chắc chắn sẽ bị đánh!

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Tô Tiểu Chí liền khí thế bừng bừng đi đến thao trường huấn luyện.

Sau khi gửi thư ra ngoài, Tô Du cũng chỉ có thể yên tâm. Dù sao trong trí nhớ của cô, chiến tranh là nửa năm sau mới nổ ra. Lúc này cũng chỉ là tình cờ xung đột.

Cô chỉ có thể chờ đợi Tô Tiểu Chí ngốc thì có phúc của người ngốc.

Ngược lại là Tô Đại Chí trở nên tiến bộ hơn một chút, mỗi ngày đi sớm về khuya, lao tâm lao lực vì xưởng may .

Bây giờ anh ta còn đăng ký tham gia lớp đào tạo nâng cao cùng Lưu Mai để tăng trình độ học vấn của mình.

Mẹ Lưu phải chăm sóc đứa trẻ, còn phải giặt quần áo nấu cơm, Tô Lâm cũng được phân đến xưởng may làm cộng tác viên, tính là làm thêm lúc nghỉ hè. Toàn bộ nhà họ Tô thành ra chỉ có Tô Du là rảnh rỗi nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận