Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 564. Thư tố cáo

Chương 564. Thư tố cáo


Thế nhưng Tô Du cũng không thật sự nhàn rỗi. Cô hiện đang tự học cả ngày lẫn đêm cho học kỳ tiếp theo của năm hai, hy vọng có thể học xong sớm rồi tốt nghiệp sớm.

Ở trong nhà học tập mười ngày qua, Tống Đông Chinh từ huyện Kim Hà bên kia gọi điện thoại đến phòng liên lạc của công xưởng dệt may.

Lúc Tô Du nghe điện thoại vẫn không quên đọc nhẩm lại kiến thức trong vở ghi chép.

Ở đầu bên kia điện thoại, âm thanh mệt mỏi của Tống Đông Chinh truyền đến: “Đồng chí Tô Du, em ở đó đã được nghỉ hè rồi, vậy định lúc nào thì tới đây?”

“Em ở trong nhà ôn tập, qua đó làm gì?”

“Tới dùng bữa. Anh đã học được mấy công thức nấu ăn, định làm cho em ăn đấy. Thật, lúc nào em tới để anh còn sớm chuẩn bị.”

Tô Du nghe vậy, lại nhớ những gì hai người đã nói lần trước khi cô đi, miệng cô đột nhiên nhếch lên: “Hôm nay trời nóng quá, không có cảm giác thèm ăn.”

Tống Đông Chinh lập tức nói: “Ăn cháo là được rồi, anh sẽ làm vài vị cháo khác nhau.”

“Xem tình hình đã.”

Tô Du cũng không đồng ý ngay. Ở nhà rất thoải mái, mỗi ngày có ăn có uống, gì cũng không cần làm, lúc không có chuyện gì làm còn có thể trêu chọc cháu gái của mình.

Đương nhiên, cô cũng rất nhớ đồng chí Tống Đông Chinh.

Cho nên trong lòng còn có chút do dự.

Tống Đông Chinh lập tức nói: “Tuần này anh đến đó để báo cáo công việc, anh qua đón em.”

“Đến lúc đó lại nói.” Tô Du nhếch miệng, sau đó cúp điện thoại.

Tại huyện Kim Hà phía bên này, Tống Đông Chinh đắc ý cúp điện thoại. Theo sự hiểu biết của anh về đồng chí Tiểu Tô, cô vẫn là người rất mềm lòng, chỉ cần không từ chối ngay, tức là có thể thương lượng.

Đã rất lâu rồi không gặp cô.

“Sếp, anh sắp đi họp phải không?" La Vệ ở bên cạnh nhắc nhở. Nhìn bộ dạng cười tít mắt kia của sếp là biết có liên quan đến đồng chí Tô Du rồi.

Vừa nhắc tới việc đi họp, vẻ mặt Tống Đông Chinh liền nghiêm túc, tiếp đó đứng dậy đi đến phòng họp.

Bí thư Lâm cũng đã sớm ở trong phòng họp, nhưng mà sắc mặt không được tốt lắm. Những người thân cận nhất bên cạnh ông ta đều làm phản rồi, làm ông ta bây giờ cực kỳ khó khăn.

Nhìn thấy Tống Đông Chinh đi vào, ông ta vẫn không tỏ sắc mặt tốt.

Tống Đông Chinh vừa tiến đến, liền cười với mọi người: “Hôm nay đề tài thảo luận liên quan tới đội sản xuất xây dựng trường tiểu học, cần tìm mọi người bàn bạc.”

Bí thư Lâm nói: “Ở xã đã có trường tiểu học, bây giờ xây dựng nhiều trường tiểu học như vậy, gánh nặng đối với huyện là rất lớn.”

Kẻ trung thành của bí thư Lâm - cục trưởng Kim lập tức nói theo: “Bí thư Lâm nói rất đúng, đề nghị này của huyện trưởng Tống..."

Không chờ ông ta nói xong, Tống Đông Chinh liền khoát tay, sau đó giơ một chồng thư báo cáo lên trước mặt: “Đồng chí Kim An Quốc, ý kiến của bí thư Lâm ông không cần phải gấp gáp phụ hoạ. Ở đây tôi có một chồng thư báo cáo ông lơ là công tác, không biết ông giải thích thế nào.”

Cục trưởng Kim lập tức biến sắc: “Tôi làm việc nghiêm túc cẩn trọng, chưa từng buông lỏng một phút một giây. Đây là vu cáo!”

Bí thư Lâm cũng nhíu mày nói: “Đồng chí Đông Chinh, bây giờ vấn đề đang thảo luận là liên quan tới việc xây dựng trường học. Cậu không cần phải vì khác biệt ý kiến với đồng chí An Quốc mà lôi những thứ này ra.”

Tống Đông Chinh cười nói: “Tôi không phải là đột nhiên lấy ra mà chuẩn bị cho đề tài thảo luận thứ hai. Nhưng mà bây giờ biểu hiện của đồng chí An Quốc làm cho tôi cảm thấy những điều viết trong thư đều là sự thật. Có người dùng tên thật tố cáo đồng chí Kim An Quốc vì bất mãn với tôi nên đã vi phạm chỉ thị công việc của tôi ba lượt bốn lần. Thậm chí bằng mặt không bằng lòng. Tôi nghĩ cũng phải, từ sau khi tôi đến huyện này, biểu hiện của các đồng chí trong Cục công an quả thật làm cho tôi cảm thấy rất thất vọng. Ban đầu tôi còn tưởng rằng là do năng lực làm việc của Cục công an huyện chúng ta không tốt, đến khi nhìn thấy chồng thư báo cáo này mới biết được thì ra đây đều là do có người không làm tốt trách nhiệm dẫn đầu của mình.”

Sắc mặt cục trưởng Kim trở nên càng thêm khó coi. Thời tiết vốn oi bức, lúc này trên trán ông ta đều là mồ hôi.

Tống Đông Chinh nói: “Bây giờ tôi mới nói ra suy nghĩ của tôi. Những người khác còn chưa nói gì, tại sao đồng ý An Quốc, người không có liên quan gì đến chuyện này lại vội vàng phát biểu như vậy? Cho nên những điều viết bên trong thư báo cáo này là sự thật, có người vì ân oán cá nhân, xem thường tổ chức, buông lỏng công tác. Tôi đề nghị tạm thời tiến hành cách chức để điều tra đối với đồng chí An Quốc.”

Nói xong, anh nghiêm túc nhìn những người khác: “Có ai có ý kiến gì không?”

Tất cả mọi người căng thẳng nhìn thư tố cáo trong tay anh, lúc này không ai dám nói câu nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận