Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 566. Bồi dưỡng phạm vi

Chương 566. Bồi dưỡng phạm vi


Tiểu khu trong công xưởng dệt may của thành phố Giang Đông bên này, Tô Du đang cùng Lý Bình ăn dưa hấu.

Dưa hấu là Lý Bình mang từ quân khu tới.

Tô Du cảm động chết đi được, thời đại này muốn ăn dưa hấu cũng không phải là chuyện dễ dàng, có tiền cũng không mua được, dù sao nguồn cung ứng cũng không đủ.

"Đây là chú Lâm ở bộ phận hậu cần giúp em giữ lại đấy." Cái miệng nhỏ của Lý Bình cắn một miếng.

Tô Du ăn một cách vui vẻ, cười nói, "Bây giờ quan hệ của em và quân khu rất tốt đấy nhỉ."

"Chủ yếu là bởi vì trước đây em giúp con cái của bọn họ bổ túc, thành tích thi cuối kì lần này có tiến bộ rồi, hơn nữa từ lần đi huyện Kim Hà công tác vài ngày trước, dường như cũng hiểu chuyện hơn trước rồi."

Lý Bình cười nói.

Cô ấy cũng biết, toàn bộ việc này không hoàn toàn là công lao của cô ấy, cũng là nhờ sự chỉ bảo của Tô Du với cô ấy.

Cô ấy thực sự không am hiểu chuyện nắm bắt lòng người, tất cả những thứ này đều học được từ Tô Du. Nếu như không có Tô Du, có khả năng bây giờ cô ấy còn đang bị những đứa trẻ khác trong quân khu xa lánh. Cho nên sau khi nhân được dưa hấu rồi, cô ấy muốn tới đây chia sẻ với Tô Du. Còn đặc biệt xin nghỉ nửa ngày để đi nữa.

Ăn dưa hấu xong, Lý Bình lại nói đến việc sắp xếp công việc cho kì nghỉ hè này. Thời gian nghỉ hè dài, quân khu dứt khoát cho bọn họ một đợt tập huấn. Một vài đứa trẻ có chí hướng tòng quân đều tham gia huấn luyện. Bên nhà họ Lý, ngay cả Lý Ái Hồng cũng tham gia. Bởi vì Lý Ái Hồng cũng chuẩn bị sau này làm nữ binh.

"Nhưng mà lần này quân khu bề bộn nhiều việc cho nên thời gian huấn luyện không dài, đoán chừng khoảng mười ngày sẽ kết thúc. Thời gian còn lại em thấy không nên lãng phí cho nên muốn hỏi chị Tô Du một phen nên sắp xếp thế nào."

Tô Du nói, "Không cần thiết phải đi nông thôn nữa. Những người đó đoán chừng sau này cũng sẽ không thật sự đi trồng trọt, để bọn họ biết nông dân khổ cực là được, đi nhiều cũng chẳng có tác dụng gì với bọn họ."

Lý Bình gật đầu, "Em cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa hiện tại dưới đó đang vào ngày mùa, quá trình khai hoang cũng kết thúc, đi làm chuyện khác có khi lại níu chân người ta."

"Như vậy đi, sắp xếp đi tới mấy công xưởng tạm thời làm việc, sinh viên đại học chúng ta sẽ sắp xếp như thế, trải nghiệm sự khổ cực của người nông dân lao động, trước đây đã trải nghiệm giai cấp nông nhân rồi, bây giờ để bọn họ nếm thử giai cấp công nhân. Chẳng phải Hội sinh viên chúng ta đã liên lạc tới rất nhiều xưởng rồi sao, bên phía em cũng đã biết phải liên lạc thế nào rồi, không có vấn đề gì chứ?"

"Không thành vấn đề!" Lý Bình lập tức nói.

Tô Du cười nói, "Để những đứa trẻ này tự mình kiếm chút tiền tiêu vặt coi như là chịu chút đau khổ nếm chút ngon ngọt. Quan trọng nhất là để cho bọn họ thấy được năng lực tổ chức của em. Đám trẻ con thường suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần biểu hiện của em tốt hơn những gì họ hiểu, năng lực mạnh hơn bọn họ, bọn họ sẽ nguyện ý nghe lời em. Đương nhiên, mặc kệ em nghĩ như thế nào, nhất định phải khiến người bên cạnh tiến bộ. Thực sự mang lại lợi ích cho bọn họ."

Lý Bình trịnh trọng nói, "Chị Tô Du, em biết rồi. Em sẽ làm theo chị."

Tô Du: ". . ." Lời này chắc là đang khích lệ cô rồi.

Sau khi Lý Bình về tới nhà, cô không chào hỏi với Lý Quốc Lương mà để Lý Ái Đảng thông báo cho đám trẻ tập hợp lại, sau đó nói sắp xếp của mình cho đám trẻ.

Để bọn họ trải nghiệm cuộc sống của giai cấp công nhân, công việc có, tiền lương cũng có. Nếu như bọn họ đồng ý, cô ấy lập tức triển khai kế hoạch.

Đương nhiên, toàn bộ loại chuyện này đều dựa trên nguyên tắc tự nguyện.

Bọn nhỏ đều nghe được trọng điểm —— có tiền lương.

Có tiền lương, đây. . . Thật tốt quá!

Lý Bình nói, "Ai muốn tham gia thì báo danh. Đương nhiên, nhân số sẽ có hạn chế. Cho nên chị sẽ xem biểu hiện huấn luyện trong tháng này của tất cả mọi người. Chỉ có những người ưu tú, mới có thể trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt của giai cấp công nhân."

Bọn nhỏ lập tức phấn chấn đứng thẳng lưng.

Buổi tối Lý Quốc Lương về nhà liền nghe thấy Lý Ái Hồng cáo trạng, nói Lý Bình lập một đoàn thể nhỏ, lúc không có người thì đám trẻ ở quân khu sẽ tổ chức hoạt động.

Lý Ái Đảng nghe thấy Lý Ái Hồng cáo trạng, lập tức tức giận trừng mắt cô ta, "Em không nên đưa theo loại người như chị tới đó, kẻ phản bội!"

Mẹ Lý nói, "Ái Đảng, sao lại nói vậy, đây là chị của con!"

"Con không có người chị phản bội này. Cũng không cho chị ấy đi, chị ấy nói bừa cái gì chứ?"

Lý Quốc Lương xua tay, nhìn Lý Bình nói, "Bình Bình, có chuyện gì thế? Sao cha chưa từng nghe thấy con nói tới chuyện này."

Lý Bình bình tĩnh nói, "Cha, gần đây bộ đội bề bộn nhiều việc, con không muốn gây thêm phiền phức cho cha. Hơn nữa chuyện này con có thể tự làm được. Chúng con sẽ ở ngay trong tỉnh thôi, trước đây đám sinh viên của Hội sinh viên chúng con cũng đã từng tổ chức loại hoạt động này rồi, con cũng có kinh nghiệm. Một chút vấn đề cũng không có."

Cô ấy muốn bồi dưỡng phạm vi của mình, sẽ thử từ từ thoát khỏi sự hạn chế của người khác. Người khác này đương nhiên bao gồm cả cha cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận