Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 567. Phê bình

Chương 567. Phê bình


Lý Quốc Lương có chút tức giận vì con gái nhà mình lại không nói chuyện này với ông ta. Thế nhưng nghe thấy lời giải thích của cô, ông ta lại cảm thấy có chút đạo lý.

"Loại chuyện này cũng cần phải hỏi ý kiến của cha mẹ trong nhà những đứa trẻ khác. Cũng không thể mấy đứa nhỏ này tự quyết định được."

"Cha, con đã để bọn họ đi về nhà hỏi ý kiến rồi. Hơn nữa còn là nguyên tắc tự nguyện, ai tự nguyện mới được sắp xếp."

Lý Quốc Lương cảm thấy không còn lời nào để nói, hơi suy nghĩ một lát, mới nói, "Được rồi, tự con sắp xếp là được."

Lý Ái Hồng thấy như vậy là xong rồi, lập tức cắn cắn môi. Lý Ái Đảng đứng bên cạnh đang không hài lòng nhìn cô ta.

Ngày thứ hai, Lý Ái Đảng đã đem những việc Lý Ái Hồng làm nói cho người khác. Lý Ái Đảng tự nhận mình là một quân nhân nên ghét nhất là kẻ phản bội.

Những người khác biết hành vi của Lý Ái Hồng, cũng tôn kính nhưng không gần gũi với Lý Ái Hồng nữa. Không muốn chơi với cô ta. Ngay cả lúc huấn luyện, tất cả mọi người đều không để ý tới cô ta.

Thời gian nghỉ ngơi giữa buổi huấn luyện, Lý Ái Hồng tức giận chết đi được, chỉ vào Lý Ái Đảng mắng, "Lý Ái Đảng, em là con bạch nhãn lang, ai thân với em mà em còn không biết sao? Sau này em đừng hối hận!" Chờ sau này cô ta gả cho nhà giàu rồi, cô ta sẽ không trợ giúp bất kì chuyện gì cho Lý Ái Đảng.

Lý Ái Đảng nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái. Sùng bái chị cả đang đứng dưới ánh nắng chói chang nhưng vẫn kiên trì tập luyện.

Lý Ái Hồng lại nhìn về phía Lý Ái Quân, kết quả Lý Ái Quân lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi xoay người đi nói chuyện với mấy cô nhóc khác.

"Đều là đồ vong ơn bội nghĩa! Thứ vô lương tâm!" Lý Ái Hồng lau nước mắt, xoay người chạy ra khỏi sân huấn luyện.

Lý Bình chẳng để những chuyện xảy ra ở xung quanh vào trong lòng, cô ấy vẫn luôn cố nhớ lại động tác ném vai mà huấn luyện viên vừa huấn luyện.

Trong nháy mắt, cô ấy cảm nhận được tầm quan trọng của sức lực.

Sau khi nhớ lại, cô ấy đi xem xét một vòng, cuối cùng nhìn về phía Lý Ái Đảng, "Ái Đảng, hai chúng ra tới so chiêu."

Lý Ái Đảng nói, "Chị, so chiêu cái gì chứ?"

Lý Bình nói, "Động tác mà huấn luyện viên vừa dạy, động tác ném vai đó."

"Chị, thật ra chị là nữ, chị không cần phải so với đám con trai đâu." Lý Ái Đảng bất đắc dĩ đứng lên, chuẩn bị phối hợp với chị hai, không để chị cả thua quá khó coi.

Kết quả vừa đi tới, cậu bé đã bị người ta nắm lấy cánh tay vật ngược xuống. Cũng may người vật ngã cậu đã thủ hạ lưu tình, không dùng nhiều sức lực. Lúc ngã xuống cũng không thấy quá đau.

Cậu mở mắt liền thấy đôi mắt đang phát sáng của chị cả nhà mình.

"Chị, chị có còn là nữ đồng chí không đấy?" Sức lực lớn như vậy!

. . .

Tô Du cũng không biết sau khi mình đưa ra ý kiến đã đưa tới những chuyện sau này.

Cô đang ngồi trên xe đạp của Tống Đông Chinh, vừa dùng quạt để quạt vừa nói, "Sao anh trở về nhanh thế?"

"Lẽ ra nên về từ sớm rồi. Sắp xếp chuyện ở trong huyện trước đã." Trong giọng nói của Tống Đông Chinh có mùi vị hăng hái.

Tô Du đã hiểu, nói: "Trong huyện sao rồi?"

Tống Đông Chinh cảm khái nói, "Giằng co hơn nửa năm, cuối cùng cũng nắm giữ được tất cả." Ngẫm lại lúc rời đi, một nghèo hai trắng, muốn người không người, muốn cái gì thì không có cái đó. Anh ngẫm lại thật là không dễ dàng gì.

Tô Du quạt mát cho anh: "Biểu hiện không tệ. Nhưng mà vẫn phải không ngừng cố gắng. Em đoán chừng sang năm sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó em cũng muốn tham gia vào. Đừng để em đuổi kịp đấy."

Nghe thấy chuyện tốt nghiệp sớm này, Tống Đông Chinh không còn tâm tư nghe những chuyện khác của Tô Du nữa, mà nhớ tới chuyện chung thân đại sự.

Trong lòng anh cảm thấy vui mừng, sức lực đạp xe cũng lớn, sau khi tốc độ đạp xe nhanh hơn, Tô Du cũng có thể nghe thấy tiếng gió.

Đi xe rất nhanh thì đã tới đại viện thân nhân thị ủy.

Cha Tống và mẹ Tống đã lâu không được gặp Tô Du, bây giờ con trai cũng đã trở về, thời gian tới con dâu cũng ở nhà, tâm trạng của hai người đều rất tốt.

Cha Tống còn được phép uống thêm hai ly rượu. Sau khi uống rượu, ông cũng đã ngà ngà say rồi, cha Tống thở dài nói, "Trước đây cho con đi tham gia quân ngũ thì con không đi. Bây giờ đang là lúc cần dùng người, nhà lão Tống chúng ta sao có thể không có ai được chứ? Đám giặc đó, kêu trên quát dưới, cho rằng chúng ta dễ bắt nạt. Nếu như cha đi đứng còn nhanh nhẹn, cha đã sớm đi đánh chết bọn chúng rồi."

Mẹ Tống vỗ vỗ cánh tay của ông, "Được rồi được rồi, nói những lời này trước mặt bọn nhỏ làm gì?"

"Trong lòng tôi tức giận." Cha Tống phiền muộn nói, bị đám khỉ đen đó bắt nạt nên tức giận.

Tống Đông Chinh sớm đã thành thói quen với loại này phê bình rồi, cứ làm như không nghe thấy. Nhưng Tô Du lại nhìn ra nét buồn bã trong mắt anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận