Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 57. Trả tiền

Chương 57. Trả tiền


Tô Tiểu Chí mất hứng nói, "Chị, chị chuẩn bị ra ngoài mời anh Quốc Chí đi ăn cơm hả?"

"..." Ngay cả Tô Tiểu Chí cũng biết, xem ra nguyên chủ đã tốn không ít tiền vì cái cục đất này nha. Nếu hôm nay không ăn bớt về, cảm thấy sẽ bị lỗ to. Mặc dù người thua thiệt không phải là mình, nhưng suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đau lòng.

"Đồng chí Ngô Quốc Chí, sao anh lại tới đây?" Tô Du hơi ngượng ngùng nhìn Ngô Quốc Chí.

Ngô Quốc Chí đến nay cũng đã là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, bị cuộc sống và công việc bào mòn sớm đã không còn sức khỏe như hồi trẻ, tóc chẻ giữa, khuôn mặt ốm dài, dáng người thon gầy, nhìn tổng thể đều thuộc hàng trung đẳng.

Rốt cục là có bao nhiêu tự tin, điều kiện như thế mà còn muốn nuôi một lốp xe dự phòng... A không phải, muốn lốp xe dự phòng nuôi.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Du, trong lòng Ngô Quốc Chí cũng yên tâm. Hơn nửa tháng rồi anh ta không tìm được Tô Du, lo lắng Tô Du bị người khác cướp mất.

Mặc dù không nỡ, nhưng ít nhất cũng có một đường lui, nhỡ bên kia mình không thành công, chờ đến lúc không chịu đựng nổi, cưới Tô Du cũng không phải không được.

Ít nhất dáng dấp trông cũng ổn, có việc làm. Còn những đứa em trai em gái vướng víu kia cũng chẳng sao, đến lúc đó khi về nhà với anh ta, tiền lương của Tô Du chắc chắn cũng phải đưa cho anh ta. Một người phụ nữ không có đồng nào trong tay, cũng chẳng làm được việc gì.

"Tô Du, mấy hôm nay anh đi làm hơi bận, không có thời gian đến gặp em. Hôm nay nhớ đến ghé thăm em một chút. À, em ăn cơm chưa? Đi ăn với anh đi."

"Được, theo anh, đi đâu ăn đây?" Tô Du ra vẻ dịu dàng ngoan ngoãn hỏi.

Ngô Quốc Chí cười nói, "Bên đây mới mở quán cơm. Đã lâu rồi anh chưa ăn một bữa ra trò. Đợt này làm việc lại mệt..."

Tô Du gật đầu, "Vậy thì nên đi ăn một bữa căng bụng!" Sau đó quay đầu nói với Tô Tiểu Chí, "Tiểu Chí, chúng ta đi ăn cơm ở tiệm này đi."

Tô Tiểu Chí bất đắc dĩ gật đầu. Mặc dù cậu ta rất muốn ra quán ăn, nhưng mà vẫn còn Ngô Quốc Chí kia. Đều là chị trả tiền, nếu như Ngô Quốc Chí không đi, cậu ta còn có thể ăn thêm vài muỗng.

Chị đối xử quá tốt với tên Ngô Quốc Chí này rồi.

Ngô Quốc Chí nhìn Tô Tiểu Chí, "Tiểu Chí đi luôn à?"

Tô Du kinh ngạc nói, "Sao thế, không được ạ?"

"....Được, không có gì không được cả." Trong lòng Ngô Quốc Chí có chút không vui, nếu chỉ có anh ta và Tô Du cùng đi, đến lúc đó gọi bao nhiêu món cũng là anh ta ăn, ăn không hết còn có thể mang về cho mẹ và em gái ăn. Thêm Tô Tiểu Chí thì không thể đem về nữa.

Tiệm cơm trong tỉnh có rất nhiều, ở gần xưởng may có một quán.

Mặc dù hiện tại tiền lương công nhân không cao, nhưng vẫn có nhiều người cam lòng bỏ tiền ra ăn. Đặc biệt là từ đầu năm nay, lương thực bắt đầu ít hơn, rất nhiều người dù có tiền cũng không mua được lương thực, cho nên rất nhiều người nguyện ý tốn một số tiền lớn ăn ở tiệm cơm. Ít nhiều gì cả tháng cũng ăn no được vài ba bữa.

Lúc đến tiệm cơm Quốc Doanh, ở trong đã ngồi đầy người.

Tô Du kéo áo Ngô Quốc Chí, "Đồng chí Ngô Quốc Chí, nhanh lên nào, lát nữa coi chừng không còn đồ."

Vừa đến cửa sổ, Tô Du liền kêu, "Đồng chí, có mì sợi không?"

Người phục vụ trong cửa sổ nói, "Sắp hết tuần rồi, làm gì còn mì sợi. Có cơm, ăn không?"

"Ăn!" Tô Du vui vẻ gật đầu, "Còn có thịt gì không, có thịt là được."

Ngô Quốc Chí đứng bên cạnh nhếch miệng. Những phương diện khác của Tô Du mặc dù không tốt, nhưng được cái rất biết quan tâm ngườI khác.

"Có canh thịt bằm, lấy không?" Nữ nhân viên phục vụ mang vẻ mặt khinh người nói.

"Lấy lấy!" Tô Du hưng phấn. "Ba bát cơm, một người một bát canh thịt bằm."

Nữ phục vụ viên nói, “Sáu phiếu ăn ba phiếu thịt, cơm sáu xu một bát, canh thịt bằm ba hào. Tổng cộng một đồng lẻ tám xu.”

Tô Du quay đầu lại kéo Ngô Quốc Chí, “Quốc Chí, mau lấy tiền và phiếu ăn đi.”

“Gì cơ?” Ngô Quốc Chí sững sờ.

Tô Tiểu Chí cũng há hốc mồm.

Tô Du cau mày nói, “Vừa nãy anh không phải cố ý đến rủ em và Tiểu Chí đi ăn cơm mà. Đừng nói là anh đổi ý rồi nha, anh với em là đồng chí, anh cũng đừng đổi ý nữa. Ngô Quốc Chí anh là công nhân của xưởng máy ở tỉnh đấy, coi chừng người khác biết lại cười cho.” Cô cố ý nhấn mạnh mấy chữ ‘xưởng máy ở tỉnh’. Bất ngờ tiết lộ gia cảnh của Ngô Quốc Chí.

Nhân viên phục vụ bên trong cửa chắn liếc nhìn Ngô Quốc Chí, “Nhanh lên chút đi, còn người xếp hàng đằng sau kìa. Không nỡ trả tiền thì đừng có khoác lác, đến nơi rồi lại không trả tiền là muốn cái gì.”

Tô Du cũng thúc giục, “Quốc Chí, nhanh lên đi nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận