Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 570. Tố cáo 1

Chương 570. Tố cáo 1


Tống Đông Chinh vừa nghe, lập tức nói, "Đúng vậy, đối với loại người có bối cảnh chính trị không ổn này, thì nên vắt kiệt sức lao động cuối cùng của bọn họ. Chuyện này phải tính toán cho thật tốt, trở về rồi hai chúng ta tính toán cho thật tốt."

Tô Du thở dài nói, "Anh nói xem, sau này có phải sẽ có càng nhiều người tới bên đây hay không?"

"Chuyện gì cũng có khả năng, hiện tại khắp nơi của quốc gia đều thiếu nhân tài. Nhân tài ở thành phố cũng không đủ dùng, thì làm sao mà đưa về nông thôn được. Em đừng nhìn bọn họ giúp nông thôn xây dựng, nhân tài thực sự của địa phương còn đang ở thành phố. Còn những người trẻ tuổi trước đây tự nguyện tới bên này, lúc mới tới thì rất hăng hái, kết quả sau khi đến mới phát hiện không có đất dụng võ, cuối cùng chỉ có thể ra đồng. Nếu không phải lần này anh xây dựng trường học, để cho bọn họ dạy học, những người tuổi trẻ đó sau này cũng sẽ phải xuống ruộng thôi, còn bị người của đội sản xuất ghét bỏ vì cản trở, phân lương thực." Tống Đông Chinh nói.

Tô Du rất muốn nói, sau này nhân tài sẽ rất nhiều. Ngay cả thanh niên cũng rất nhiều. Hơn nữa giống như đồng chí Đông Chinh đã nói, không quan tâm nhân tài vẫn là thanh thiếu niên, cũng không có cơ hội để phát huy tài hoa của mình.

Cô nghiêm túc nói, "Nếu như sau này có nhiều người như vậy, thì tìm một nơi để bọn họ ở trong đó tự kiểm điểm, thuận tiện làm nghiên cứu luôn. Không làm nghiên cứu thì không cho ăn cơm."

Tống Đông Chinh cho rằng cô đang nói chơi, liền phối hợp nói, "Được, trước đây anh thấy ở huyện Kim Hà có một khu núi nhỏ, chim hót hoa thơm, để những người này qua bên kia, sau đó để đoàn dân quân coi chừng bọn họ. Khiến bọn học ngăn cách với đời rồi làm nghiên cứu."

Tô Du cau mày, "Biện pháp này tốt!"

Sau khi trở lại huyện, sắc trời đã không còn sớm.

Hai người cũng không ở nhà làm cơm, mà đi căn tin mua cháo về ăn. Sau khi cơm nước xong, Tống Đông Chinh phải đi phòng làm việc bên kia xử lý những chuyện hôm nay còn chưa hoàn thành, Tô Du lại cầm áo ngủ vọt vào phòng tắm, sau đó áo ngủ gọn gàng, lúc này mới thoải mái cầm quạt hương bồ quạt mát, trong lòng vô cùng hoài niệm điều hòa.

"Theo niên đại này, muốn có điều hòa thì không biết còn phải đợi bao nhiêu năm nữa."

Càng nghĩ càng nóng, Tô Du dứt khoát kéo tay áo vốn đã rất ngắn lên trên vai, lộ ra bờ vai trắng ngần. Chờ tới lúc Tống Đông Chinh đi về, liền thấy Tô Du ngồi ở trên chiếc ghế tre trong phòng khách vừa quạt vừa đọc sách, quần áo rất mỏng, còn có thể loáng thoáng thấy màu da bên trong. Mấu chốt là vai còn lộ ra rồi. Vị trí cổ áo còn cởi ra hai chiếc cúc...

Anh cảm thấy một luồng khí nóng xông thẳng lên đầu. Cảm thấy trong lỗ mũi có cái gì đó chảy xuống, anh theo bản năng sờ một cái, sau khi nhìn thấy dịch thể đỏ trên ngón tay, anh vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh.

Tô Du vừa nghe thấy động tĩnh thì nhìn một cái, sau đó tiếp tục đọc sách.

Những ngày kế tiếp, Tống Đông Chinh vẫn bận rộn với chuyện xây dựng trường học, Tô Du ngược lại lại không đi theo, dù sao bên ngoài quá nóng, hơn nữa hiện tại cô càng hy vọng mình được tốt nghiệp sớm.

Lúc trước Tống Đông Chinh nói ra biện pháp kia, cô còn tưởng thật. Thế nhưng thật sự muốn là tới bước này, vào lúc đó nhất định phải đạt được một địa vị nhất định.

Cho nên hiện tại cái cô thiếu nhất chính là thời gian. Phải tốt nghiệp sớm hơn, phải sớm tiến vào chức vị của mình.

Điều duy nhất khiến cô không vừa lòng là đồng chí Tống Đông Chinh không biết nghe ai nói mà cả một tuần rồi đều làm trứng xào khổ qua, đắng chết cô rồi.

... ...

Tỉnh thành bên này, kết thúc cuộc huấn luyện, bọn nhỏ ở đại viện dưới sự sắp xếp của Lý Bình đã đi tới các công xưởng để làm việc tạm thời.

Đối với bọn nhỏ trong đại viện mà nói, đây là trải nghiệm rất mới mẻ cho nên đều tranh nhau báo danh.

Nhưng mà Lý Bình yêu cầu cũng cao, những đứa trẻ chưa đủ mười bốn tuổi thì không thể đi.

Lần này, trong số các con của nhà họ Lý, ngoại trừ Lý Ái Hồng, những người khác đều đi.

Cũng không phải cô ta thật sự không muốn đi, mà vì nghẹn một hơi nên nói không đi thì sẽ không đi. Kết quả là Lý Bình và Lý Ái Đảng cũng không có ý định tìm cô ta. Đợi đến khi đám người xuất phát, ngay cả Lý Ái Quân cũng đi rồi, nhìn căn phòng trống rỗng, Lý Ái Hồng mới cảm thấy hối hận, khó chịu.

Mẹ Lý thấy cô ta mất hứng, bèn nói, "Không đi cũng tốt, các con còn nhỏ, không cần đi chịu nỗi khổ này. Lần này là đi một tháng, không giống với lần trước, chỉ có hai ba ngày thôi. Đến lúc đó con có muốn về cũng không được đâu."

Lý Ái Hồng uất ức nói, "Mẹ, con chỉ cảm thấy đám Ái Đảng đều xa lánh con. Rõ ràng con cũng là một thành viên trong cái nhà này cơ mà. Nhưng các em ấy chỉ thích chị cả, chẳng thích con. Rõ ràng con ở chung với các em ấy lâu hơn mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận