Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 571. Tố cáo 2

Chương 571. Tố cáo 2


"Làm gì có, mấy đứa Ái Đảng tính tình vớ vẩn thế đấy, con đừng để ý các em." Mẹ Lý lại không phát hiện chuyện của mấy đứa nhỏ trong nhà. Dù sao gần đây bọn trẻ vẫn luôn bận bịu nhiều việc, ngay cả bà ta cũng không có cơ hội tiếp xúc với đám trẻ.

"Còn về chị cả con, tính nó vốn không hay để ý ai thế mà, ngay cả người mẹ đẻ là mẹ đây cũng có để ý đâu."

Lý Ái Hồng thấy mẹ Lý hoàn toàn không hiểu nỗi uất ức của cô ta bây giờ, mắt đỏ lên, vừa khóc vừa nói, "Mẹ, bây giờ Ái Đảng và Ái Quân đều không nói chuyện với con nữa rồi, lúc nào cũng xì xầm trước mặt con. Con nói chuyện với các em, các em còn làm như không nghe thấy đấy. Mấy đứa nhỏ trong đại viện cũng không thích chơi với con nữa. Vì sao chứ, con cũng có làm gì sai đâu, sao lại đối xử với con như thế?"

"Thực sự có chuyện này à?" Đến giờ, mẹ Lý mới để ý chuyện này.

"Vâng." Lý Ái Hồng gật đầu.

Mẹ Lý nói, "Thế chờ đến tối các em về, mẹ sẽ tìm cơ hội nói riêng với các em."

Lý Ái Hồng nói, "Con cảm thấy chị cả có vấn đề đấy. Bây giờ các em thân thiết với chị cả, không khéo chị cả gây hiềm khích nội bộ rồi."

Biểu cảm của mẹ Lý liền thay đổi, nếu thật sự là vậy thì tính nết tồi tệ quá rồi. Anh chị em trong nhà, nếu không hợp tính thì thôi, nhưng chủ động gây chia rẽ như thế thì quá đáng.

Mẹ Lý vốn đang chuẩn bị chờ đến tối đám trẻ về sẽ nói rõ ràng, cuối cùng đợi đến khi đám trẻ khác trong đại viện trở về, bà ta lại không thấy đám trẻ nhà mình đâu. Phải đợi khi một đứa trẻ tới nhà chuyển lời, bà ta mới biết ba chị em vì muốn trải nghiệm cuộc sống công nhân ăn ở tại ký túc xá nên đã dứt khoát ở luôn trong đó.

Trong căn tin của công xưởng giày, Lý Bình dẫn theo em trai em gái vô cùng vui vẻ ăn cơm rồi sau đó đi lại bên trong công xưởng.

"Chúng ta không còn nhỏ nữa, phải học được cách đứng một mình. Ba mẹ chăm sóc nhiều con như thế, áp lực rất lớn. Chúng ta phải học cách tự kiếm tiền để chăm sóc bản thân, cũng phải học để tương lai dù rời khỏi nhà cũng có thể tiếp tục sinh hoạt tử tế. Chỉ có người độc lập mới có thể tìm được mục tiêu nhanh hơn người khác."

Lý Ái Đảng phấn chấn nói, "Chị, em biết rồi, cũng giống như sau này ở trong ký túc xá quân khu, chúng ta phải tự trang trải, coi như mình là một người trưởng thành, không thể nghĩ mình là một em bé nữa."

"Phải nghĩ như thế." Lý Bình cười nói.

Lý Ái Quân cầm quần áo của mình, nói, "Chị, em nghe đồn ở trong công xưởng, công nhân có thể trực tiếp mua giày trong công xưởng, không biết có phải thật thế không."

Lý Bình nói, "Ái Quân, nếu muốn biết có phải thật thế không thì phải tự hỏi. Bây giờ em không phải em bé, mà là công nhân, là công nhân giống mọi người, phải hòa mình với những người khác. Chỉ có như vậy, em mới có thể thật sự trải nghiệm đời sống của công nhân, mà không phải coi mình như một khán giả."

Lý Ái Quân ngơ ngơ ngác ngác sờ đầu mình, "Thế để tự em đi hỏi xem sao."

Tuy rằng không biết lời chị cả nói có ý gì, nhưng tóm lại là bảo cô bé có chuyện gì cũng phải dựa vào bản thân. Dựa vào bản thân cũng không sao cả, cô bé dựa vào bản thân đi giặt quần áo kiếm tiền, đã mua được mấy bộ quần áo mới, cha mẹ còn không nói gì cô bé. Bây giờ ra ngoài đi làm kiếm tiền còn có thể nhân cơ hội mua giày giá rẻ đấy.

Lý Ái Đảng nói với vẻ ghét bỏ, "Chị ba, chị thật sự quá điệu đời, lúc nào cũng giày với quần áo, có thể ăn như cơm đâu."

"Chị cứ thích thế đấy, sao nào, chị cứ thích mua quần áo mua giày đấy." Lý Ái Quân mất hứng chống nạnh. "Chị lại không tiêu tiền của em, cũng không tiêu tiền của cha mẹ, chị tiêu tiền của mình cơ mà!"

Sau khi nói ra những lời này, Lý Ái Quân bất chợt cảm thấy trong người tràn trề sức mạnh.

Thì ra dựa vào sức mình kiếm tiền rồi mua những món mà mình thích lại sảng khoái như thế. Ai cũng không thể xen vào, ai cũng không thể nói cô bé không tốt. Đây là tiền của chính cô bé, người khác không xen vào được!

"Điệu đời!" Lý Ái Đảng làm mặt quỷ.

Lý Ái Quân tức tối vươn tay đánh cậu ta, cuối cùng cậu lại ung dung tránh được.

Lý Bình nhìn hai người cãi nhau ầm ĩ, cười cười.

Sau khi đám trẻ đến công xưởng, mấy ngày đầu còn cảm thấy chưa quen, cảm thấy bản thân chỉ là người ngoài, nhưng sau khi ở một tuần, chúng đã bắt đầu thích ứng.

Lý Bình nhiều việc đến mấy cũng sẽ tìm cơ hội đến các công xưởng xem tình hình công việc của đám trẻ, nhân thể phụ đạo tâm lý.

Lúc trước, cô ấy cũng từng làm chuyện này ở hội sinh viên, vậy nên nhận làm việc này cũng xem như thuận buồm xuôi gió. Đám trẻ trong đại viện quân khu đều cảm thấy mình được quan tâm đặc biệt, khi có tâm sự hoặc gặp phải khó khăn gì đó đều tự giác đi tìm chị cả Lý Bình giúp đỡ. Thường xuyên qua lại, bắt đầu ỷ lại nhiều hơn vào Lý Bình, cảm giác cô ấy như chị ruột của mình vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận