Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 573. Tình cảm là thứ không thể khống chế

Chương 573. Tình cảm là thứ không thể khống chế


Lý Bình khẽ cười nói, "Mẹ, ngày thường con đều ở trường học, vốn đã ít tiếp xúc với Ái Hồng. Hơn nữa, chuyện lần này hoàn toàn dựa trên nguyên tắc tự nguyện, đối xử bình đẳng. Bản thân Ái Hồng không muốn đi, con đi mời em ấy có phải khiến em ấy khó xử không? Hơn nữa..." Cô lấy trong đống quà trên bàn ra một quyển sổ, "Lần này con nhận được tiền lương còn mua quà về cho em nó đây. Ái Đảng và Ái Quân cũng mua. Nếu bọn con thật sự không để ý tới em ấy thì sao có thể nghĩ đến chuyện mua quà cho em ấy được. Đây đều là tiền mồ hôi, nước mắt của bọn con đấy chứ."

"Chị cả nói đúng!" Lý Ái Đảng dùng sức xé toạc giấy dai ra, bên trong cũng là một quyển sổ, giống y hệt như Lý Bình.

Lý Ái Quân cũng bóc một quyển vở ra, "Con cũng mua rồi. Mẹ, một quyển sổ này bằng công ba ngày dán giày của con đấy."

Mẹ Lý nhất thời á khẩu không trả lời được.

Lý Bình nói, "Mẹ, con nghĩ có lẽ là Ái Hồng chưa quen với việc mọi người bận rộn còn em ấy không bận thôi. Giống như con lúc trước ấy, lúc đó con cũng chưa quen với cuộc sống trong thành phố. Lâu ngày rồi không phải giờ cũng quen rồi sao?"

"Đúng thế, lúc trước không phải chị cả cũng không ai để ý sao ạ. Chị hai đúng là lắm chuyện!" Lý Ái Đảng mất hứng nói.

Lý Ái Quân lại hơi chột dạ nhìn thoáng qua Lý Bình. Lúc trước vì sao không ai để ý đến chị cả, cô bé lại biết rõ. Chị hai bảo có một bà chị cả quê mùa từ nông thôn tới khiến người ta chê cười, nói chị cả đến đây vì muốn cướp quần áo, giày của bọn họ, còn muốn chiếm phòng, vậy nên...

Lý Quốc Lương ngồi bên cạnh nghe đến mấy lời này, nhớ tới trước kia Lý Bình cũng có một mình lẻ loi ra ra vào vào, khi đó bọn họ cũng không có ý định hòa giải quan hệ của con nhỏ... "Thôi, tất cả mọi người đều mua quà cho Ái Hồng. Việc này chỉ là hiểu nhầm thôi, bảo Ái Hồng tự nghĩ thoáng ra chút. Nó sinh sống trong đại viện mà bây giờ còn không hòa đồng bằng Bình Bình, thế còn có thể trách ai?"

Bây giờ mẹ Lý có gì cũng không nói ra được. Thấy con gái mình im lặng, trong lòng cũng hơi sờ sợ.

Sau khi Lý Ái Hồng tố cáo, Lý Ái Đảng và Lý Ái Quân cũng càng có ý kiến với Lý Ái Hồng, cảm thấy cô ta là kẻ phản đồ, lúc nào cũng gây sự sau lưng, khiến mọi người đang yên đang lành bị phê bình. Ngay cả lúc sau muốn tặng vở cho cô ta cũng chẳng tặng, tức tối về phòng của mình.

Lý Bình thì vẫn kiên trì tặng, kết quả lại bị Lý Ái Hồng từ chối. "Em mới không hiếm lạ quà của chị. Em biết chị chỉ đang giả vờ giả vịt mà thôi." Trực tiếp để vở về trên giường.

Lý Bình cất vở đi, "Nếu như trước kia có người giả vờ giả vịt đối xử tốt với chị, chị cũng sẽ vui vẻ."

Lý Ái Hồng ngây ra một lúc, rồi sau đó nằm xuống giường, tiếp tục ngủ.

Nhưng Lý Ái Quân ở trên giường lại nhìn Lý Bình. Nghĩ về lời chị cả nói, lại nhớ tới chuyện mình đã làm trước kia, trong lòng cô ta cảm thấy hơi khó chịu. Đợi Lý Bình ra cửa phòng, cô ta lén lút đặt vở của mình lên bàn của Lý Bình. Sợ Lý Bình hiểu nhầm tặng sai người, cô ta còn viết lên ba chữ tặng chị cả trên trang đầu tiên của quyển vở.

Đợi đến khi Lý Bình quay lại, nhìn thấy quyển vở trên bàn, cô ta tùy tay lật đi lật lại. Sau khi nhìn thấy dòng chữ trên trang đầu tiên, động tác hơi khựng lại, rồi sau đó nhìn Lý Ái Quân đang giả vờ ngủ. Cô ta cười cười, đặt quyển vở vào trong cặp sách của mình.

Trong một căn phòng khác, mẹ Lý vẫn không nhịn được, nói chuyện của đám trẻ với Lý Quốc Lương.

Bà ta cảm thấy lẽ ra đám trẻ không nên cãi vã, mâu thuẫn với nhau như thế. Làm gì có anh chị em nhà ai tình cảm không hòa thuận thế này, cứ tiếp tục như thế thì sau này còn giúp đỡ nhau thế nào được.

Lý Quốc Lương nghe mà lòng cảm thấy hối hận đến khó chịu, "Lúc trước Bình Bình ở nhà cũng không có ai để ý, sao không thấy bà nói những lời này?"

Mẹ Lý nghẹn lời, biểu cảm mất tự nhiên, đáp: "Bản thân nó cũng không thích nói chuyện..."

Lý Quốc Lương cau mày nói, "Mặc kệ bản thân con nó thích nói chuyện hay không thì bà làm mẹ mà lại chẳng chỉ dẫn một chút gì cả, bây giờ có nói mấy lời này thì còn tác dụng gì đâu? Trước kia không quan tâm chuyện của đám trẻ thì sau này cũng đừng quan tâm nữa. Để bản thân Hồng Hồng chủ động chút."

Sau khi nói xong, ông ta liền mất kiên nhẫn, nằm luôn xuống.

Mẹ Lý lòng vô cùng hoảng hốt. Bà ta cho rằng mình không sai. Bà ta mong đám trẻ có thể hòa thuận nhưng cũng biết, chắc chắn Ái Hồng sẽ không chịu chủ động.

Đứa con này sinh ra và lớn lên bên cạnh bà ta, cũng xem như là đứa con đầu tiên mà bà ta và Lý Quốc Lương cùng trông nom kể từ khi sinh ra.

Thật ra, trước khi sinh Lý Ái Hồng, trong lòng bà ta vẫn nhớ đến cô con gái ở lại quê nhà. Khi đó ngày nào bà ta cũng nhớ xem con nhỏ thế nào rồi, có được ăn cơm no, có bị ốm đau gì không.

Sau này, sinh ra con gái thứ rồi, bà ta mới bắt đầu dồn hết tâm sức trên người con gái thứ.

Xem như dồn hết tình cảm cho hai đứa con gái vào một người, nghĩ đứa con kia không có bên cạnh mình, vậy thì phải chăm sóc kỹ càng cho cô con gái này mới được.

Sau này, tới lúc sinh con thứ ba, con ba lại là một cô con gái, lòng bà ta cũng thấy hơi khó chịu. Vậy nên trong số ba đứa con gái, Ái Hồng là người được bà ta quan tâm nhất.

Bản thân bà ta cũng biết mình bất công nhưng giờ còn cách nào nữa đâu, có đôi khi, tình cảm của một người là thứ không thể khống chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận