Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 576. Tin tốt

Chương 576. Tin tốt


Lúc bắt đầu biểu diễn, hiệu trưởng Trịnh ngồi bên dưới, khẽ cười nói, "Năm trước lúc Tiểu Tô tổ chức, tôi không tham gia. Nhưng mà năm nay tổ chức cũng được đấy. Xem ra Tiểu Tô bồi dưỡng hội sinh viên khá tốt. Tuy em ấy không ở hội sinh viên nữa, nhưng năng lực làm việc của tổ chức này vẫn còn tồn tại. Sinh viên này có năng lực lãnh đạo tốt đấy."

Một người lãnh đạo tốt là phải cam đoan dù mình có rời khỏi đoàn đội thì năng lực của đoàn đội vẫn còn tồn tại như trước.

Hiệu trưởng Trịnh cảm thấy việc mình cho phép Tô Du có thể tốt nghiệp trước quả là một quyết định sáng suốt.

Nhân tài như vậy không phù hợp với công việc nghiên cứu học thuật, việc tỏa sáng ở cương vị phù hợp càng thích hợp với cô hơn.

Phó hiệu trưởng Lâm nói, "Tiểu Dương bên đoàn ủy cũng khen Tiểu Tô có năng lực làm việc tốt, còn nhắc đến chuyện muốn đề cử Tiểu Tô tiếp nhận chức vụ bí thư đoàn ủy của khoa tiếng Trung với tôi đấy."

Hiệu trưởng Trịnh không phản đối, nói, "Vấn đề này tự các ông suy xét một chút."

Phó hiệu trưởng Lâm cũng đã có cân nhắc trước trong lòng, "Đúng thế, tôi cũng bảo để quan sát xem. Dù sao cũng vẫn còn trẻ."

Đây là lần đầu tiên Lý Ái Đảng và Lý Ái Quân tham gia lễ mừng long trọng như thế ở đại học, nhìn tiết mục đặc sắc ở trên sân khấu cùng với dáng vẻ tự tin phấn chấn của chị cả nhà mình bên trên đến nỗi hai mắt tỏa sáng.

Mãi cho đến khi sắp đến giờ ăn cơm tối, buổi biểu diễn mới kết thúc.

Chỉ huy, sắp xếp các sinh viên giúp thu dọn hiện trường, Tô Du và Lý Bình mới dẫn đám Lý Ái Đảng đi ăn cơm.

Lúc ăn cơm, Lý Ái Đảng vui mừng nói, "Chị cả, chị quá giỏi luôn. Vừa rồi ở trên sân khấu, chị có khẩn trương không?"

"Không khẩn trương." Lý Bình đáp.

Tô Du cười nói, "Chị cả em có kinh nghiệm làm, sớm đã thành thói quen rồi."

Lý Ái Quân hâm mộ nói, "Chị à, sau khi học đại học, chị học được nhiều thứ thế. Em cũng muốn đi học đại học." Cô bé rất rõ ràng sự khác biệt giữa xưa và nay của chị cả. Cô chị cả im re trước kia, sau khi lên đại học thì giờ đây đã nở mày nở mặt hơn hẳn. Quả thực hệt như đã biến thành người khác vậy.

Tô Du nhìn cô bé một cái, nhớ đến thái độ của Lý Bình bây giờ với bọn họ, nói: "Thật ra cho dù học đại học hay không, miễn là mình muốn học thì ở đâu cũng thế cả thôi. Chị nghe Lý Bình bảo các em có ý định nhập ngũ à. Thật ra đây cũng là chuyện rất tốt. Con gái làm quân nhân cũng hay lắm. Trông Ái Quân em có vẻ rất nhanh nhẹn, có thể đến đoàn văn công thử xem."

Mặt Lý Ái Quân bỗng chốc đỏ lên, cô bé vốn thích cái đẹp.

Lý Bình nghe thấy lời đề nghị của Tô Du, tuy hơi khó hiểu, nhưng vẫn nói theo lời cô: "Đúng thế, cũng có mấy việc mà chị không học được ở trong trường đại học. Chẳng hạn như năng lực dẫn chương trình này, đó là nhờ chị học theo chị Tô Du. Quan trọng phải xem em học với ai mà thôi."

Lý Ái Quân nói, "Em biết em biết rồi, chính là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng."

Tô Du cười nhìn bọn họ, "Chị cả của các em rất ưu tú, học hỏi chị ấy nhiều hơn rồi các em cũng sẽ trở nên ưu tú."

Lý Ái Đảng gật đầu, vô cùng đồng ý.

Cậu cảm thấy kể từ khi mình học theo chị cả thì đã tiến bộ rất nhiều. Không chỉ tiến bộ trong học tập mà còn hiểu biết nhiều hơn.

Sau này vẫn phải học hỏi chị cả nhiều hơn nữa, cùng đi theo chị cả.

Còn chị hai... Cậu mới không cần học theo con người chỉ biết làm mọi chuyện rối ren như thế.

Sau khi Lý Ái Đảng và Lý Ái Quân về nhà, lại ra sức khen ngợi Lý Bình, Lý Quốc Lương - người không được xem màn biểu diễn này đang lắng nghe với vẻ đầy tự hào.

Bây giờ bình thường ở trong quân khu, ông ta thường nghe người khác khen ngợi Lý Bình, nói là may mà có sự chỉ huy của cô, mấy đứa trẻ trong nhà đều trở nên hiểu chuyện. Bây giờ chịu khó học tập, không giống như trước nghịch ngợm khắp nơi. Có thời gian cũng chỉ học tập, rèn luyện, tiền tiêu vặt cũng không tiêu sài lung tung.

Mà bọn nhỏ sau một tháng đi làm ở nhà máy còn học được chút tay nghề trở về. Giày trong nhà hỏng cũng biết dán lại, quần áo hỏng cũng tự vá lại. Thực sự đã trưởng thành rồi.

Trước kia dùng roi đều vô dụng nhưng lại bị con gái ông ta dạy dỗ tốt.

Ngay cả bản thân Lý Quốc Lương cũng cảm thấy vui mừng. Ông ta ở trong bộ đội đã quen với việc đề bạt cấp dưới có năng lực, bây giờ đối với con cái trong nhà, tác phong hiển nhiên cũng như nhau. Trong lòng đã có quyết định.

Đến tháng mười một, Lý Quốc Lương liền nói cho Lý Bình một tin tốt.

“Bình Bình, chờ tới cuối năm, cha sẽ đi một chuyến lên Bắc Kinh để mở hội nghị, đến lúc đó con cùng cha đi nhé. Chi phí gia đình chúng ta tự bỏ ra. Con đi theo nhìn chút việc đời và học tập.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận