Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 581. Công nhân ưu tú

Chương 581. Công nhân ưu tú


Mẹ Lưu ở bên ngoài ôm đứa trẻ, vừa dỗ dành vừa nói, "Con đừng học theo cha con, phải học cô của con, phải học theo cô của con. Nói theo bà ngoại nào, cô.”

"Cô cô cô cô......”

Có Tô Du chỉ điểm, mỗi ngày sau khi công việc kiểm tra nhà kho hoàn thành, Tô Đại Chí sẽ viết một bản tổng kết công việc.

Viết đi viết lại, anh ta cũng nắm được quy luật.

Ví dụ như số liệu bên trong bản tổng kết công việc hàng ngày phải được viết tỉ mỉ, đợi tới lúc viết bản tổng kết được một tuần rồi thì càng tiện lợi, trực tiếp tập hợp số liệu lại là được. Sau đó xóa bản tổng kết được viết mỗi ngày đi, giữ lại những thứ tương đối quan trọng rồi gom lại một chỗ là được. Cũng không cần tự mình nghĩ. Phương pháp tổng kết hàng năm mà anh ta viết giống với những gì mà chị cả đã từng nói.

Anh ta quả thật quá thông minh!

Đã nói rồi, chị gái thông minh như vậy, anh ta đương nhiên cũng không phải kẻ ngốc.

Anh ta kiên trì mỗi ngày đều viết, mỗi ngày đều nộp lên, hơn nữa không ngừng nộp cho một người là chủ nhiệm Lưu, còn đi tới công hội và ủy ban bên kia để nộp lại một bản.

Mỗi ngày đều kiên trì đi nộp ba bản tổng kết công việc có nội dung giống nhau lên trên.

Rất nhanh trên bàn làm việc của chủ nhiệm Lưu bộ phận hậu cần và lãnh đạo xưởng, các lãnh đạo công hội khác đều có một bản tổng kết công việc của đồng chí Tô Đại Chí.

Lúc mới bắt đầu đám lãnh đạo xưởng còn nhìn thử, sau này cũng không nhìn nữa.

Đương nhiên, thỉnh thoảng lúc nhớ tới cũng sẽ xem thử. Nhưng mà không cần biết có xem hay không, mỗi ngày lúc trên mặt bàn xuất hiện một xấp giấy, bọn họ sẽ nhớ tới người công nhân là đồng chí Tô Đại Chí này.

Tô Đại Chí cũng không biết những người lãnh đạo đó có nhìn hay không, anh ta vẫn kiên trì viết. Viết liên tục một tháng, anh ta lại có cảm xúc rồi.

Bởi vì muốn viết tổng kết cho tốt, mỗi ngày anh ta phải xốc lại mười phần tinh thần để nhớ lại những gì mình đã làm, sau đó trong đầu phải luôn nghĩ tới những chuyện mình làm tốt, chuyện nào làm không tốt.

Như vậy lúc viết, anh ta cũng sẽ dễ dàng phát hiện ra chỗ mà mình làm không tốt, anh ta sẽ sửa đổi.

Hơn nữa bởi vì mỗi ngày đều động não, anh ta cảm thấy ấn tượng của mình với công việc càng sâu sắc hơn. Trước đây người khác hỏi anh ta số liệu nhà kho, anh ta sẽ phải lật sổ ghi chép. Hiện tại có thể lóe lên trong đầu, thuận miệng nói ra luôn.

Đợi tới lúc người khác tới tìm anh ta hỏi sao lại phải ghi nhớ, anh ta ngượng ngùng nói, "Cần cù bù thông minh."

Đương nhiên, có một câu không nói. Chị cả dạy.

Lúc tuyển chọn công nhân ưu tú vào tháng mười hai, Tô Đại Chí được gia nhập vào nhóm công nhân ưu tú.

Tô Đại Chí kích động lệ nóng doanh tròng, không đợi Tô Du nghỉ đã vội vàng chạy tới trường học rồi.

"Chị, chị em được bầu làm nhân viên ưu tú rồi!"

Tô Đại Chí vừa nói vừa lau nước mắt.

Tô Du mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, mấy ngày nay cô phải thi. Thi kiến thức của học kì năm ba trước thời hạn, tháng sau còn phải thi chương trình học của học kỳ sau. Mấy ngày nay cô vẫn luôn ôn tập tới đêm.

Lúc này thấy dáng vẻ ngốc nghếch của em trai nhà mình, cô nhịn không được trợn trắng mắt.

"Bình tĩnh, bình tĩnh. Không phải chỉ là một công nhân ưu tú thôi sao. Trước đây em làm việc cũng không tệ, chị cũng dạy em không ít. Trận này lại biểu hiện vượt trội. Nếu em ngay cả công nhân ưu tú cũng không được chọn, vậy cũng quá mất mặt rồi."

Tô Đại Chí tự động quên câu nói sau của Tô Du, chỉ nhớ rõ câu kia 'Trước đây em làm việc cũng không tệ', tâm trạng trong tim dâng trào. Vậy mà chị cả lại tán thưởng anh ta. Thì ra ở trong mắt chị cả mình lại ưu tú như vậy.

Quả nhiên, bình thường chị cả phê bình anh ta cũng là vì muốn khích lệ anh ta thôi.

Tô Đại Chí tự tin nói, "Chị cả, em nhất định không phụ sự kỳ vọng của chị. Em nhất định sẽ trở thành chủ nhiệm."

Tô Du: ". . ." Cô thật sự chẳng ôm hy vọng gì lớn với đồng chí Tô Đại Chí.

Nhưng mà hiếm thấy Tô Đại Chí lại biểu hiện tự tin như này, cô vỗ vào vai anh ta, "Đại Chí, tốt lắm. Chị biết em có thể thành công."

Tô Đại Chí cảm động rồi kích động, viền mắt rưng rưng, "Chị. . ."

". . ."

Không giống với nội tâm bình thản của Tô Du, sau khi mẹ Lưu biết được Tô Đại Chí đạt được công nhân ưu tú, mỗi tháng sẽ được tăng thêm hai đồng tiền lương, nhất thời mặt mày rạng rỡ, còn đặc biệt hầm một bát canh xương và bánh ngô cho Tô Đại Chí ăn ngon một bữa. Để Tô Đại Chí cảm nhận được một lần đãi ngộ đặc biệt.

Mẹ Lưu nhìn con gái nhà mình, "Mai Tử, con cần phải học tập Đại Chí, cái công nhân ưu tú kia của con sao rồi?"

Lưu Mai: ". . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận