Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 582. Ấm áp

Chương 582. Ấm áp


Dù gì cạnh tranh của xưởng thép cũng lớn, hơn nữa kĩ thuật cán lạnh của cô ta còn chưa vượt trội, trước đó còn bởi vì nuôi con cho nên được bình chọn công nhân ưu tú là chuyện không thể nào.

Nhưng mà bởi vì chị Tô Du nhắc nhở, quan hệ của cô ta với Hội liên hiệp phụ nữ càng tốt hơn rồi. Mời người ta ăn hai bữa cơm lại tặng vải vóc một lần. Người ta đã ám chỉ chờ tới năm mới có vị trí rồi sẽ để cô ta tới Hội liên hiệp phụ nữ làm việc.

Đương nhiên, chuyện này không thể nói cho mẹ cô ta biết. Dù sao không thành công, lỡ như bị mẹ cô ta nói ra bên ngoài thì sẽ thành chuyện xấu.

"Sang năm còn có cơ hội mà."

Mẹ Lưu nghe thấy như thế, bèn đánh một cái vào đầu cô ta, "Con đúng là không chịu cố gắng gì hết, nhìn Đại Chí đi, Đại Chí nỗ lực biết bao nhiêu?"

Tô Đại Chí kiêu ngạo cười cười, "Mẹ, con không được, con còn phải tiếp tục cố gắng."

"Ôi Đại Chí, ngày mai con muốn ăn gì, mẹ làm cho con ăn."

Tô Đại Chí sảng khoái nói, "Mẹ, cứ nấu đại đi. Mẹ nấu gì cũng được.” Nếu như ngày mai lại được uống canh xương thì thật tuyệt.

Mẹ Lưu cười híp mắt, vẫn là con rể ngốc dễ hầu hạ, "Đậu que muối hay là cải dưa, hoặc là củ cải mặn?"

Tô Đại Chí lập tức không nuốt nổi ngụm canh trong miệng. Vì sao lại là dưa muối? !

Tô Lâm ở bên cạnh đang yên lặng ăn cơm, nhìn dáng vẻ đắc ý của anh hai, khóe miệng sụp xuống, công nhân ưu tú là cái gì chứ, cô bé còn là học sinh ưu tú đấy. Cuộc thi cuối kì lần này, cô bé nhất định sẽ đứng nhất toàn trường.

Chờ chị cả trở về rồi, nhất định sẽ thưởng cho cô bé.

Tô Du vẫn không về nhà, mãi tới khi cuộc thi cuối kỳ kết thúc, đã thi xong chương trình học của năm ba rồi, cô mới quay về kí túc xá thu dọn đồ đạc.

Đồ đạc còn chưa kịp thu dọn xong thì đã nghe thấy dì quản lý kí túc xá gọi cô tới phòng truyền tin trả lời điện thoại.

Tống Đông Chinh gọi điện thoại tới trường. Bởi vì năm nay đổ nhiều tuyết nên đường không dễ đi, Tống Đông Chinh cũng không yên tâm để cô tới đây cho nên bảo cô ở lại căn nhà trong thành phố Giang Đông, không cần đi tới huyện Kim Hà cùng anh. Sau khi anh đi khảo sát công việc trong huyện xong sẽ quay về thành phố Giang Đông báo cáo. Hơn nữa năm nay anh sẽ về nhà ăn tết.

Nghe được tin tức này, Tô Du đương nhiên cũng không còn ý định đi huyện Kim Hà nữa, lập kế hoạch ở nhà ngoan ngoãn ôn tập chương trình của năm tư.

Chương trình học của năm tư cũng không nhiều. Tranh thủ học xong sớm một chút, học kỳ sau sẽ tốt nghiệp.

Tô Du vừa mang hành lý ra ngoài liền thấy Lý Bình chờ ở dưới lầu ký túc xá.

Lý Bình đã cắt tóc ngắn tới mang tai, thoạt nhìn sạch sẽ lưu loát.

Giữa trán cũng thêm vài phần tự tin, cả người lộ ra vài phần anh khí. Rất có tinh thần.

Bởi vì phải đi thủ đô bên kia, Lý Quốc Lương cho cô ấy hai bộ quân trang cho nữ để mặc, thoạt nhìn rất giống nữ binh.

"Chị Tô Du!"

Thấy Tô Du, trên mặt cô ấy lộ ra dáng vẻ tươi cười.

Tô Du đeo túi xách, cười đi tới, "Sao em còn chưa trở về nữa?"

"Chị Tô Du, hai ngày nữa em sẽ xuất phát đi thủ đô nên muốn nói với chị một tiếng. Chị có cần gì không, em mang về cho chị."

Tô Du lắc đầu, "Gì cũng không thiếu, không cần mang đâu. Lần này em đi là vì làm chính sự. Không nên vì việc này mà làm lỡ công tác."

Lý Bình mím môi gật đầu, nghĩ đến lúc đó vẫn phải tìm cơ hội mua ít quà về cho cho Tô Du. Đây dù sao cũng là lần đầu tiên cô ấy đi xa nhà đúng nghĩa.

"Chị Tô Du, thật ra trong lòng em có chút phiền muộn."

Tô Du nghĩ, lần này Lý Bình là đi gặp cảnh đời, đoán chừng cô ấy thấy đều là đại lão của quân đội.

Không chừng còn có thể nhìn thấy mười người có công lớn trong truyền thuyết.

Cô suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói, "Nhớ kỹ tám chữ, nghe nhiều, nhìn nhiều, nói ít, làm ít."

Sau đó lại nghĩ đến gì đó, cười nói, "Nếu như thực sự vẫn còn cảm thấy khẩn trương thì nhớ kỹ một câu nói, 'Chúng ta là người nối nghiệp chủ nghĩa cộng sản.' Sau này em phải thay thế bọn họ, mọi người đều là người giống nhau, không cần khẩn trương. Chỉ cần xem họ như sư phụ, trưởng bối của em là được rồi."

Lý Bình: ". . ."

"Được rồi, nếu như đã có cơ hội, nghe ngóng một vài tin tức của Tây Nam, em trai của chị ở bên kia, chị cảm thấy không yên lòng."

Nghe nói như thế, Lý Bình trịnh trọng gật đầu, "Vâng, em sẽ nhớ kỹ."

...

Bên Tây Nam, Tô Tiểu Chí đang ở bên trong trạm gác quan sát tình huống ở bốn phương tám hướng. Mặc trên người áo lông ấm áp, đây là chị cả gửi tới cho cậu ta, chị cả tự mình đan. Cậu ta cảm thấy còn ấm áp hơn cả áo bông lớn. Áo lông chị cả đan không giống với người khác.

Sau khi bàn giao trạm gác cho chiến sĩ khác tiếp tục quan sát tình hình quân địch xong, cậu ta xốc lại tinh thần rồi về kí túc xá viết một bức thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận