Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 584. Khoe khoang

Chương 584. Khoe khoang


Liên trưởng Trần thấy vẻ kiên định trong mắt Tô Tiểu Chí, biết người trẻ tuổi này thật sự muốn làm như vậy. Trong lòng cảm khái, cậu binh lính trẻ tuổi này không chỉ đồng ý chịu khổ, tư tưởng còn rất tiến bộ.

Nếu như lần này có thể sống sót hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải bồi dưỡng thật tốt.

Tô Tiểu Chí gấp gáp đi tiền tuyến, hơn nữa vừa mới gửi cho gia đình một phong thư cho nên cũng không nói với Tô Du chuyện cậu phải đi tới tuyến đầu.

Cậu nghĩ chờ tới lúc mình đạt được nhiều thành tích hơn nữa. Nếu bây giờ mà nói, lỡ như tới lúc đó không có quân công, nói không chừng chị cả sẽ rất thất vọng.

Cho nên mãi tới lúc cậu tới tiền tuyến, Tô Du cũng không biết em trai ngốc này đi tới nơi càng nguy hiểm hơn.

Năm mới, trong phong thư đã nhận được của Tô Tiểu Chí còn có một xấp tiền trợ cấp rất dày.

"Bây giờ Tiểu Chí làm tiểu đội trưởng rồi, tiền trợ cấp có tới ba mươi hai đồng."

Sau khi Tô Du xem xong thư, lập tức nói tin tức cho người nhà.

Cả nhà đều kinh ngạc nhìn bức thư trong tay Tô Du.

Ô wao, tiền trợ cấp này của Tiểu Chí cũng tới nhanh quá. Lúc này mới có bao lâu đâu. Lần gửi thư trước mới có hai mươi lăm thôi. Bây giờ mới hơn một tháng, lại được tăng lên rồi. Hơn nữa còn được làm cán bộ.

Tô Đại Chí che mặt, cảm thấy càng áp lực hơn.

Mẹ Lưu lại kích động sờ ngực, bà ta nghĩ mình phải đối xử tốt với người nhà lão Tô hơn. Cuối cùng bà ta cũng nhận ra, nhà lão Tô này ngoại trừ con rể của mình, những người khác đều rất tốt. Nhà lão Tô này cũng không biết có phải là tổ tiên phù hộ hay không, sao người nào cũng có tiền đồ như thế chứ. Sao nhà lão Lưu của bà ta lại không sinh ra được ai có tiền đồ như vậy. Thật vất vả mới có một đứa con rể là người nhà lão Tô, kết quả lại là người không có triển vọng nhất trong nhà lão Tô.

Nhưng mà nói rồi, nếu như con rể có tiền đồ, nói không chừng cũng chướng mắt con gái nhà mình.

Tô Lâm vui vẻ nói, "Chị, anh nhỏ có nói cái gì khác hay không, sao anh ấy lại biến thành liên đội trưởng rồi. Sau này có phải anh nhỏ sẽ trở thành sĩ quan hay không?"

"Đúng vậy, sau này Tiểu Chí sẽ là sĩ quan." Tô Du nghiêm túc nói, "Nhưng mà em cùng không được dựa dẫm vào anh nhỏ. Tất cả vinh quang này đều do anh nhỏ của em mạo hiểm tính mạng để đổi lấy."

Tô Lâm mím môi, trong lòng lo lắng cho anh nhỏ. Anh nhỏ cũng chẳng lớn hơn cô bé bao nhiêu, hiện tại cô bé còn ở trong trường học tập, trải qua ngày tháng tốt đẹp ở nhà, nhưng một mình anh nhỏ lại phải làm lính ở bên ngoài. Người ta cũng nói rồi, làm lính là cực khổ nhất. Còn cực khổ hơn cả công nhân. Nguy hiểm hơn nông dân.

"Chị, khi nào thì anh nhỏ về nhà thăm chúng ta."

Tô Du gấp lá thư lại rồi bỏ vào phong bì, "Chờ sang năm đi."

Dịp tết năm sau chiến tranh cũng kết thúc rồi, không chừng có thể quay về.

Trở lại phòng, Tô Du cất lá thư của Tô Tiểu Chí vào ngăn kéo, bên trong đã có một xấp thư rồi. Bên trong một hộp sắt khác lại đựng đầy tiền trợ cấp của Tô Tiểu Chí. Cô vẫn luôn để dành không động tới một đồng nào. Tới lúc trả xong mấy trăm đồng tiền mua nhà còn thiếu rồi, còn dư lại sẽ bảo quản cho Tô Tiểu Chí, sau này lúc lấy vợ sẽ cần dùng tới.

Đây là tiền bán mạng mới có được, cô sẽ không động tới.

Buổi chiều, Tống Đông Chinh chạy từ huyện Kim Hà về.

Tình hình huyện Kim Hà đã ổn định, hơn nữa anh đã sắp xếp xong công việc ở huyện Kim Hà rồi, đương nhiên không cần anh đích thân nhìn giám sát bên kia nữa. Năm nay nói thế nào thì anh cũng muốn trở về cùng người nhà đón năm mới.

Trở lại thành phố, anh vội vã cất hành lý vào trong nhà, sau đó chào hỏi với cha mẹ rồi chạy tới nhà Tô Du ăn cơm tối.

Học kỳ này hai người đều bận, Tô Du cũng không có thời gian đi thăm anh. Cho nên đã mấy tháng rồi hai người không gặp nhau.

Sau khi Tống Đông Chinh đến nhà lão Tô, mẹ Lưu đang ở cửa ôm cháu, thấy Tống Đông Chinh tới, nhiệt tình tới nỗi mắt híp cả lại, lớn giọng hô, "Ôi, Huyện trưởng Tống, cháu tới tìm chị dâu của con gái tôi phải không, nhìn gương mặt đã gầy thành thế này rồi, cháu đúng là một vị huyện trưởng tốt vì dân phục vụ!"

Chỉ sợ người khác không biết vậy.

Tô Du ở trong phòng uống nước đường đỏ và đọc sách. Nghe thấy động tĩnh, thiếu chút nữa phun ngụm nước trong miệng ra ngoài. Cô ở trong phòng cười cười, lau khóe miệng, thu dọn xong đồ đạc rồi mới ra ngoài.

Mới vừa ra cửa đã nhìn thấy Tống Đông Chinh mặt không đổi sắc tán gẫu với mẹ Lưu.

Nhìn điệu bộ kia, giống như dáng vẻ cán bộ tới cửa an ủi dân chúng, yêu thương người già. Mẹ Lưu rất thích anh, trên khuôn mặt già nua cười tươi như hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận