Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 588. Còn nửa năm nữa

Chương 588. Còn nửa năm nữa


Qua một lúc lâu, hai người mới kì kèo mè nheo, mỗi người cầm một quyển sách đi ra khỏi phòng, giả vờ như đang đọc sách đến nỗi muốn ngừng mà không được.

Người một nhà ăn một bữa vằn thắn nóng hôi hổi. Cha Tống còn được cho phép uống một ly rượu, cười tủm tỉm suốt cả buổi tối.

Đợi cơm nước xong xuôi, sắc trời đã không còn sớm nữa. Tống Đông Chinh chịu mệt nhọc đạp xe đạp chở Tô Du về nhà.

Lòng anh sung sướng nghĩ, còn nửa năm nữa, nửa năm nữa thôi...

...

Đến ngày mừng năm mới, vì Tống Đông Chinh ở bên thành phố Giang Đông, vậy nên anh phải đi đến rất nhiều nơi. Là vợ chưa cưới của anh, Tô Du cũng đi theo anh đến nơi nơi chúc tết nhà người khác.

Dù sao sang năm Tô Du sẽ chính thức bước vào thị ủy. Lúc trước, vì phải đến trường nên cô không có thời gian đi lại thăm viếng với rất nhiều quan hệ. Nhân dịp bây giờ Tống Đông Chinh đã quay về, đúng lúc có thể thăm viếng đôi chút, làm cho quan hệ lại trở nên nồng nàn một lần nữa.

Đến ngày mùng ba, Tô Du và Tống Đông Chinh còn cùng mời thư ký Châu làm trong công xưởng thép, thư ký Cao làm trong công ty vận tải và thư ký Chu làm ở tiệm cơm Quốc Doanh ngày trước ăn cơm.

Nhưng giờ bọn họ cũng không phải thư ký nữa rồi. Thư ký Châu bây giờ là uỷ viên công đoàn. Thư ký Cao thì được điều động chuyển ngành, trở thành chủ nhiệm điều động xe cộ, thư ký Chu bây giờ lại là quản lý của tiệm cơm Quốc Doanh, quản lý một tiệm cơm Quốc Doanh nhỏ.

Kể từ khi Tống Đông Chinh được điều xuống cơ sở rèn luyện, Tô Du đi học, đã lâu rồi bọn họ không tụ tập. Lần này được tụ tập một lần nữa, tất cả đều vô cùng vui mừng.

"Huyện trưởng Tống, trong thời gian cậu không có ở đây, chúng tôi đều nhớ cậu lắm đấy. Chúng tôi đều hi vọng được huyện trưởng Tống quan tâm chăm sóc chúng tôi nhé." Ủy viên Châu thở dài nói.

Tống Đông Chinh vừa ăn một miếng thịt cá, vừa nói, "Bớt đùa đi, bây giờ tôi cũng không phải cán bộ thành phố, chẳng liên quan gì đến các anh cả, không khéo còn cần các anh giúp đỡ ấy chứ."

"Thế cũng được." Chủ nhiệm Cao cười nói, "Nếu huyện trưởng Tống cần gì thì chắc chắn chúng tôi sẽ không từ chối." Mọi người không ai ngu ngốc. Tống Đông Chinh còn trẻ như thế, sau này đến thành phố là chuyện hiển nhiên.

Tống Đông Chinh cười cười, "Lời này tôi nhớ kỹ nhé, sau này không khéo cần giúp gì thật đấy. Đúng rồi, lần này các tài xế bên công ty vận tải đi vận chuyển chăn bông đến phía Nam nhớ để ý một chút giúp tôi xem giống heo, giống dê ở đâu dễ nuôi nhé."

"Sao thế huyện trưởng Tống? Lại có ý tưởng gì hả?" Chủ nhiệm Cao nói.

Tống Đông Chinh đáp, "Không, chỉ là trong huyện nghèo quá, ăn miếng thịt cũng khó. Để không gây thêm phiền phức cho tổ chức, chỉ có thể tự giải quyết mà thôi."

Nghe ra ý Tống Đông Chinh không muốn nói thật vào lúc này, chủ nhiệm Cao lập tức nói, "Đã hiểu đã hiểu. Đợi lát nữa tôi quay về sẽ tìm người chú ý."

Sau một bữa tụ tập, Tống Đông Chinh liền dẫn Tô Du đi xem một bộ phim điện ảnh.

Lần này trở về, anh phải bận chuyện làm trại chăn nuôi, chắc chắn không có thời gian để về Giang Đông. Tô Du cũng phải bận chuyện tốt nghiệp nên không có thời gian tới thăm anh. Có lẽ họ sẽ không được gặp nhau trong một học kì nữa.

Chuyện duy nhất khiến Tống Đông Chinh chờ mong chính là đến lần gặp mặt sau, họ có thể bàn chuyện cưới xin rồi.

Bước ra khỏi rạp chiếu phim, bên ngoài vẫn có tuyết rơi, anh lôi kéo Tô Du đi trong đống tuyết, lắp bắp nói, "Đồng chí Tiểu Tô, tổ chức dạy chúng ta rằng tìm được một chiến hữu cách mạng phù hợp, xây dựng gia đình sẽ có tác dụng quan trọng đến sự nghiệp xây dựng tổ quốc vĩ đại. Em xem... Bao giờ chúng ta hưởng ứng lời kêu gọi của tổ chức đây?"

Tô Du giật giật khóe miệng, "Không vội, giờ không phải vẫn chưa tốt nghiệp sao? Ai biết em có thể thi cử thuận lợi không chứ? Nếu lần sau không thi qua thì sao?"

"Phi phi phi, đến năm mới không được nhắc đến điềm gở như thế." Tống Đông Chinh vội vàng nói, "Chắc chắn có thể vượt qua bài thi!"

"Cho dù vượt qua bài thi thì em cũng phải dốc lòng dốc sức làm việc. Em vừa nghe nói, sau khi đàn ông cưới vợ sẽ có thêm một bà mẹ già hầu hạ, còn sau khi phụ nữ lấy chồng sẽ trở thành bà mẹ già hầu hạ người khác đấy."

"... Nói bậy!"

Tô Du nhíu mày, "Thế sau khi lấy nhau, chúng ta sẽ sinh hoạt thế nào?"

"Đương nhiên là em rửa rau anh nấu cơm, em rửa bát anh quét rác. Em khâu chăn thì anh gấp màn, nam nữ phối hợp làm việc không phiền lụy, cùng chung tay xây dựng gia đình tốt đẹp."

Tô Du gật đầu, "Thoạt nghe cũng hợp lý đấy. Đúng rồi, thế chuyện sinh con thì sao? Sinh con đều là chuyện của phụ nữ mà."

Tai Tống Đông Chinh đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói, "Em... em sinh con thì anh chăm sóc em... Con sinh ra thì anh chăm sóc."

Tô Du cười xùy một tiếng, "Sau này anh cõng con xuống nông thôn thị sát à?"

"... Cũng không phải không thể. Nhân tiện giáo dục con trẻ từ bé làm thế nào để trở thành một cán bộ đủ tư cách luôn." Tống Đông Chinh bắt đầu suy xét về tính khả thi của chuyện này.

"Được rồi, ban ngày để mấy dì chăm. Giờ còn sớm mà, đừng bận tâm."

Tống Đông Chinh lập tức cong môi cười, "Em không cần phải bận tâm, cứ để anh lo là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận