Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 589. Đi du học

Chương 589. Đi du học


Ngày đầu tiên tựu trường, Lý Bình vui vẻ phấn khích mời Tô Du ăn cơm. Trong căn tin có rất nhiều người, cũng không tiện nói chuyện, đợi đến khi ăn xong, hai người mới tìm một chỗ ít người trong trường để nói chuyện.

“Lúc bọn họ bàn chuyện công việc cũng không để em ở bên cạnh nghe thấy, chỉ có khi tụ họp riêng thì cha mới dẫn em theo. Nhưng bọn họ cũng lén lút nhắc đến một số chuyện về Tây Nam. Có vẻ như quân địch bây giờ cực kỳ kiêu ngạo, đã chiếm lấy rất nhiều cứ điểm của chúng ta. Cha em và bọn họ đều rất tức giận, hận không thể lập tức xông ra tiền tuyến. Em cũng có âm thầm hỏi cha em là có chiến tranh không. Ông cảm thấy có khả năng cao là sẽ chiến tranh. Trước đây ngay cả nước M chúng ta cũng không sợ, bây giờ sẽ càng không sợ kẻ địch cao tự đại này.”

Ngược lại Tô Du đã biết chắc chắn là sẽ chiến tranh, ngoài ra còn biết được đại khái thời gian kết thúc.

Chỉ là không biết tình hình tiền tuyến bây giờ thế nào rồi. Hiện tại nghe thấy thông tin mà Lý Bình mang về, chắc chắn tình hình cũng không tốt lắm. Không biết bây giờ Tiểu Chí ở bên kia thế nào rồi, tết ông Táo cô đã gửi thư lại, không biết bây giờ đã nhận được chưa. Theo như thói quen của Tiểu Chí, chắc là hơn một tuần nữa sẽ nhận được thư của cậu.

“Chị Tô Du, em nghe theo ý của cha em bên kia, có vẻ như đến lúc đó sẽ trưng binh sinh viên. Lúc đó em cũng muốn tham gia.”

Nghe thấy việc này, lông mày Tô Du giật giật. Cô nhớ lại trước kia mình từng đọc được một số miêu tả về trận chiến này.

Một nhóm các sinh viên ngồi trên xe tải lớn đi đến trạm trung chuyển, nhìn thấy được từng hàng quan tài được đắp bằng gỗ rất cao. Nó được chuẩn bị cho những liệt sĩ hy sinh trên tiền tuyến. Khoảnh khắc đó, các học sinh sinh viên trẻ tuổi mới biết được bản thân đang đi trên con đường tàn khốc như thế nào.

“Lý Bình...”

“Dạ?”

Dáng vẻ Tô Du nghiêm túc nhìn Lý Bình, hỏi cô ấy: “Em không sợ ra mặt trận chiến đấu à?”

Lý Bình đáp: “Sợ chứ, nhưng có lẽ do từ nhỏ đã nghe mọi người nói những người như cha em đã chiến đấu lợi hại như thế nào, đánh không biết bao nhiêu tên quỷ, cả lần này nghe thấy các chú bác kể về những chuyện ngày xưa nữa, em cũng không còn quá sợ hãi. Hơn nữa, em muốn tòng quân thì phải đối mặt với những thứ này.”

Tô Du cảm khái nói: “Em thật dũng cảm.”

Lý Bình cười nói: “Có thể là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Tô Du cười lắc đầu, cô cảm thấy đây chính là điều mà mình thiếu khuyết, cô không có được lòng dũng cảm luôn tiến về phía trước của những người trẻ tuổi này.

...

Sau khi bắt đầu một học kỳ mới, Tô Du lại bắt đầu trở nên bận rộn.

Trong dịp Tết, cô vẫn luôn bận bịu đi lại khắp nơi, bài tập ôn tập không tốt bằng khi nghỉ hè. Cho nên chỉ có thể tranh thủ nắm bắt thời gian một tháng trước khi khai giảng để học.

Đối với công việc của Đoàn ủy, ngược lại Tô Du không vội tiến hành bất kỳ hoạt động lớn nào. Dù sao bây giờ cấp bậc thì cũng lên được rồi, không vội thăng chức nữa. Điều quan trọng bây giờ là phải làm bài thi cho tốt, phấn đấu để được tốt nghiệp sớm. Chuyện chiến tranh cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể nhanh chóng tiến vào vị trí công tác để mưu cầu lợi ích cho nhân dân.

Vừa khai giảng được một tháng, Tô Du đã phải tham gia kiểm tra rồi. Về cơ bản, sau khi cô làm xong một bài thi thì ngay lập tức sẽ đổi một giáo viên khác đi vào. Ngày hôm sau đến trường là đã có thành tích rồi.

Sau khi giáo sư Triệu giảng xong bài học thì thông báo điểm cho Tô Du, bà nhẹ nhàng nói: “Bạn Tô Du, kết thúc kỳ thi lần sau là em tốt nghiệp rồi. Mong là em có thể giữ vững như thế này, sớm muộn gì cũng hoàn thành nguyện vọng.”

“Giáo sư, đây đều là nhờ có sự hỗ trợ của cô, nếu không em cũng sẽ không có được cơ hội này.” Trong lòng Tô Du hiểu rõ, những vị giáo sư này đã giúp đỡ cô nhiều thế nào.

Cho dù có trễ, có bận đến mấy, chỉ cần cô có câu hỏi, đối phương cũng sẵn sàng hướng dẫn tận tình cho cô. Thầy cô ra đề, giám thị, chấm bài. Tương lai sẽ rất khó gặp được những giáo viên như vậy.

Giáo sư Triệu cười nói: “Em có từng nghĩ đến việc du học ở Liên Xô chưa?”

Đến Liên Xô du học?

Tô Dư lập tức lắc đầu. Cô cảm thấy với học vấn hiện tại đã hoàn toàn đủ dùng rồi. Đợi đến vài năm sau nếu không đủ thì có thể tiếp tục đào tạo sâu hơn trên cương vị công tác. Đến lúc đó muốn có bằng cấp nào cũng không thành vấn đề.

Không cần thiết phải tốn thời gian đến nơi đất khách quê người như Liên Xô để du học.

“Giáo sư Triệu, hiện giờ đất nước đang trong thời kỳ khó khăn, em không nên tăng thêm gánh nặng cho đất nước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận