Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 59. Đi học

Chương 59. Đi học


Rất nhanh, chuông vào học đã vang lên, phòng học lập tức im thin thít, ngay sau đó truyền đến tiếng bước chân. Tô Du ngẩng đầu lên. Là một bà lão hơn sáu mươi tuổi.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thầy giáo, khuôn mặt đầy vẻ cứng nhắc, Tô Du biết ngay chủ ý của người này, lén lút lấy ra chiếc cài tóc màu đen mà mình không thích từ trong chiếc túi, vuốt phần tóc mái lên.

Quả nhiên, sau khi quét mắt nhìn một vòng lớp, người giáo viên này dừng mắt hai giây ở chỗ Tô Du. Rồi mới bắt đầu đi vào chủ đề chính.

Giáo viên họ Từ, vốn dĩ là một nhân viên kế toán cũ ở một đơn vị nào đó. Là một giáo viên có trình độ cao ở trong trường. Đa số các lớp mới đều là bà dạy.

Bởi vì... “Tôi không cần quân tâm các cô cậu là người nhà ai, thuộc đơn vị nào, khi đến trường học các cô cậu đều có chung một thân phận, là học sinh! Quốc gia đã cho cô cậu một cơ hội được tiếp nhận giáo dục, các cô cậu nên biết quý trọng điều đó. Đến học phải học cho ra trò, đừng nghĩ đến chuyện học cho có. Nếu như bị tôi phát hiện, sẽ không chỉ đơn giản là báo cáo cho đơn vị của cô cậu thôi đâu.”

Còn chưa bắt đầu học, cả lớp đều đã nhận được một lời cảnh cáo. Cả đám giống như quả cà tím ở trong sương giá lạnh, ỉu xìu xẹp lép.

Tô Du thì giống như được tiêm máu gà vậy, cô thích tiếp xúc với bà lão đáng yêu như vậy.

Sau khi bà cụ cảnh báo xong, mọi người bắt đầu lên bục giảng giới thiệu về bản thân.

Bởi vì trước đó bị cô giáo Từ làm cho hoảng sợ nên lúc lên sân khấu ai cũng không dám nói gì, vội vàng giới thiệu tên tuổi cùng với tình hình đơn vị xong liền vội vàng đi xuống.

Khi đến lượt Tô Du, cô bước lên sân khấu với vẻ mặt nghiêm túc: "Xin chào các bạn, tôi tên là Tô Du, công nhân dệt may của nhà máy dệt tỉnh Giang Đông. Hôm nay được ngồi trong lớp học cùng với các bạn trong lòng tôi có rất nhiều cảm xúc. Hơn mười năm trước, bởi vì lý do bất đắc dĩ tôi phải rời khỏi lớp học mà tôi yêu thích, nháy mắt cũng đã mười năm trôi qua rồi. Sau bao nhiêu năm trong giấc mộng lúc nửa đêm, không có ngày nào là tôi không nghĩ đến việc đi học. Hôm nay cuối cùng tôi đã có thể đứng trong lớp học mà tôi luôn mơ ước, một lần nữa giành được cơ hội để học tập. Đúng như lời cô giáo Từ đã nói, đây đều là cơ hội do đất nước trao cho tôi và cũng là cơ hội mà đơn vị trao cho tôi. Trong lòng tôi vô cùng trân trọng cơ hội được học tập này. Tôi muốn cảm ơn tổ quốc, cảm ơn nhà máy, cảm ơn tất cả những người đã cho tôi cơ hội. Tôi nhất định sẽ chăm chỉ học tập và cố gắng hết sức để hồi báo tổ quốc. Hi vọng mọi người cũng học tập thật tốt, bởi vì đằng sau các bạn vẫn còn rất nhiều người giống như tôi muốn học hành nhưng không có cơ hội ấy. Thế hệ trẻ các bạn là tương lai và hy vọng của đất nước. Các bạn học tập tốt trong hôm nay là vì sự phát triển thịnh vượng của đất nước trong mai sau! Xin cảm ơn tất cả mọi người!"

"Rào rào rào..." Cô giáo Từ ở bên cạnh mang vẻ mặt cảm động vỗ tay.

Những người khác cũng vỗ tay tán thưởng theo.

Chẳng trách bạn học này nhìn qua trông có vẻ lớn tuổi hơn những người khác, hóa ra là đã trải qua nhiều thăng trầm như vậy.

Thấy Tô Du đã ngồi vào chỗ của mình, cô giáo Từ nghiêm mặt nói: "Bài phát biểu của bạn học Tô Du rất chính xác. Nếu hôm nay các bạn học tập tốt thì tương lai đất nước mới có thể phát triển thịnh vượng. Đất nước cho bạn cơ hội học tập, cũng không phải để các bạn chơi bời gây rối."

Nói xong, bà ấy nói tiếp: "Chúng ta sẽ bắt đầu lớp học từ hôm nay, cần có lớp trưởng. Tôi đề xuất đồng chí Tô Du làm lớp trưởng. Bạn ấy là người có tư tưởng trưởng thành, có thể giúp đỡ các bạn trong lớp tốt hơn. Mọi người có ý kiến gì không?"

Mọi người im lặng một hồi.

Người lớn tuổi là ngài đã nói rồi, còn ai dám nói gì nữa.

Mấu chốt là bọn họ đều đến từ các đơn vị khác nhau, cũng không thân quen, người vừa mới phát biểu là xuất sắc nhất, ai cũng không nghĩ có ý kiến gì.

"Rất tốt, vậy cứ quyết định như thế đi. Bạn học Tô Du, từ giờ trở đi em chính là lớp trưởng của lớp chúng ta. Nếu sau này lớp có chuyện gì mà không tìm được giáo viên thì cứ hỏi ý kiến của bạn học Tô Du."

Vẻ mặt Tô Du nghiêm túc đứng lên: "Tôi nhất định sẽ dốc hết sức cống hiến cho lớp, giúp đỡ các bạn học!"

Cô giáo Từ gật đầu hài lòng. Bà ấy thích nhất là những đứa trẻ giản dị, ham học hỏi như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận