Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 591. Bị thương

Chương 591. Bị thương


Bởi vì Tô Tiểu Chí là một đội trưởng không tim không phổi nên người của đội ba cũng không có không khí căng thẳng gì, ung dung đối đầu với địch.

Đợi những kẻ địch da đen to lớn tiến vào trong phạm vi cứ điểm, đầu tiên là để một binh sĩ hiểu được ngôn ngữ của đối phương hét lên: “Lui lại lui lại, hãy ra khỏi ranh giới của chúng tôi, nếu không thì đến một tên đánh một tên. Nhắc lại lần nữa, tiến vào một tên đánh một tên.” Nhìn thấy quân địch vẫn đang kiêu ngạo tiến vào trong này, binh sĩ lại hét lên: “Thật sự phải đánh rồi, nhắc lại lần nữa, thật sự phải đánh rồi, nhắc lại lần nữa, thật sự phải đánh mẹ mày rồi!”

Giọng nói vừa vang lên, quân địch đã tiến vào trong phạm vi cứ điểm.

Chân trước kẻ địch vừa giẫm vào vòng tròn được vẽ sẵn của cứ điểm, người mai phục bên này đã dùng ná cao su đặc chủng, hai người phối hợp, bắn vài viên đá ra ngoài.

Món đồ này không gây ra tiếng động như khi bắn súng, tốc độ cũng không chậm. Vừa bắn đã trúng đích.

Rất nhanh những người phía trước đã bị bắn thẳng tay, nhao nhao che mắt lùi lại. Bọn địch phía sau lập tức giương súng bắn.

Bên kia vừa nổ súng, súng đã được chuẩn bị sẵn ở đây từ trước cũng bắt đầu bắn ra. Bắn cho quân địch nhốn nháo rút về.

Phóng viên đang ở trong phòng của cứ điểm ôm máy điện báo phát điện báo: “Phía địch đã nổ súng vào chúng ta, yêu cầu hỗ trợ!”

Sau khi doanh trại bên kia nhận được điện báo, doanh trưởng Tiếu thất kinh đứng bật dậy. “Đội ba lại nổ súng? Mấy người nói xem sao bọn địch này cứ thích gặm thịt bọn họ thế?”

Phó doanh trưởng Lý nói: “Vị trí của họ nằm ở trung tâm của các cứ điểm khác. Không đánh vào bọn họ mới lạ.”

Anh ta nói rồi cầm bản đồ lên xem xét: “Từ đây qua đó sẽ không đến kịp, để những cứ điểm khác cử người qua đi. Nhóm quân địch kia đúng là càng lúc càng kiêu căng, lúc nào cũng nổ súng, đó là vì biết bây giờ chúng ta không muốn chiến tranh đây mà. Khi nào có lệnh của cấp trên gửi xuống, chúng ta nhất định phải đánh thật thoải mái.”

Rất nhanh, lệnh hỗ trợ đã được gửi đến các cứ điểm lân cận.

Cứ điểm gần đó rất nhanh đã có phản ứng, cử các chiến sĩ đến hỗ trợ cứ điểm bị tấn công.

Sau khi Tô Tiểu Chí nghe tin có quân cứu trợ thì trở nên hăng hái. Càng đánh càng hăng.

“Đội trưởng, anh cẩn thận chút, anh còn đang bị thương đấy.” Binh sĩ bên cạnh nhắc nhở cậu.

Tô Tiểu Chí kích động nói: “Không sao không sao, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi, tôi chưa nằm xuống được.”

Giọng nói vừa dứt, một viên đạn đã bay tới, vừa vặn găm vào vai cậu.

“Đội trưởng!”

Tô Tiểu Chí rơi vào chiến hào đã được đào sẵn. Cả nửa ngày vẫn không phản ứng lại. Sao đột nhiên lại ngã xuống?

Cậu vô thức chạm vào bả vai hơi tê dại của mình, vừa sờ vào đã thấy vết máu ở phía trên, lập tức cúi đầu nhìn xem. Trúng đạn rồi?

“Đội trưởng, anh thế nào rồi?” Binh sĩ bên cạnh lo lắng hỏi.

“Hình như.... đau quá!” Nước mắt Tô Tiểu Chí trào ra. “Chị ơi, đau quá đi!”

Sắp đến ngày 1 tháng 5, Tô Du mới nhận được thư gửi về của Tô Tiểu Chí.

Trong thư nói rõ trước đó cậu phải làm nhiệm vụ cho nên mới không kịp trả lời thư. Mặc dù không thể nói là nhiệm vụ gì nhưng đồng Chí Tô Tiểu Chí vẫn dùng hết vốn từ vựng mà mình biết để khoe khoang tối đa về sự dũng cảm của cậu.

“Chị, em chẳng bị thương chút nào cả, trước mặt em, tất cả quân địch đều chỉ là hổ giấy. Bọn họ giống như người mù vậy, bắn không chuẩn gì hết. Em lại lập công rồi. Lãnh đạo của bọn em khen em làm rất tốt. Chị, chị có tự hào về em không? Còn nữa, cụ thể khi nào thì chị kết hôn, đến lúc đó chắc em không thể về dự hôn lễ được... hết cách rồi, ai bảo em trai chị ưu tú thế này, người ưu tú thì phải được ưu đãi...”

Sau khi Tô Du đọc xong bức thư này, xém chút nữa là xót chết, xem ra bệnh ngượng ngùng lại đến rồi.

Cô không biết các đồng chí bộ đội kiểm tra thư sau khi nhìn thấy thư của Tô Tiểu Chí thì có cảm thấy chướng mắt không.

Cho dù thế nào, nhận được thư của Tô Tiểu Chí là Tô Du yên tâm rồi. Cô cảm thấy Tô Tiểu Chí nói không bị thương, chắc chắn là giả. Ở biên cương đánh địch mà còn nghĩ đến chuyện không bị thương, đúng là không thể nào.

Nhưng còn có sức để viết thư khoe khoang thế này, ít nhất sẽ không bị thương nguy hiểm đến tính mạng.

Vậy là được rồi.

Còn về bị thương.... nam tử hán đại trượng phu, tòng quân rồi thì sẽ không tránh khỏi những thứ này.

Có thể còn sống đã là kết quả tốt nhất rồi.

Đương nhiên, khi kể chuyện này với mọi người trong nhà, Tô Du đã đổi cách nói khác.

“Tiểu Chí đi làm nhiệm vụ, đoán chừng còn bị thương nữa. Nó hiểu chuyện không nói với mọi người, nhưng chị có thể đoán ra được. Đứa trẻ này thật sự đã vì nhà mình mà hy sinh rất nhiều.”

Vẻ mặt Tô Du trầm trọng, không khí cả nhà cũng nặng nề.

“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận