Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 592. Chuẩn bị kết hôn 1

Chương 592. Chuẩn bị kết hôn 1


Mẹ Lưu lắp ba lắp bắp: “Cái kia, cô chồng bên sui, cậu nhà sao thế, hay là ngừng lại uống chút canh xương... cũng uống không vô.”

Dù sao nếu con trai bà bị thương, chắc chắn bà cũng sẽ đau lòng.

Tội nghiệp đứa trẻ này lại không có mẹ thương.

Tô Đại Chí buồn bã nói: “Chị cả, hay là để Tiểu Chí về đi.”

“Em muốn để Tiểu Chí làm đào binh à? Tiểu Chí là một chiến sĩ Giải phóng quân vinh quang, em nói như vậy là xúc phạm em ấy.”

Tô Đại Chí: “....”

Tô Lâm nói: “Chị, hay là chúng ta đi thăm anh nhỏ đi.”

“Em tưởng chỗ đó có thể tùy tiện đến được à?”

Tô Du nghiêm túc nhìn cả nhà: “Chị nói với mọi người những chuyện này, là muốn mọi người nhớ kĩ, danh dự của gia đình, cũng có một phần của Tiểu Chí. Sau này giữa các anh em chị em với nhau, nhất định không được anh em đập tường(1). Nghe rõ chưa?”

(1)Anh em trong nhà cãi cọ nhau, nội bộ bất hòa

Tô Đại Chí bối rối hỏi: “Chị, anh em đập tường là gì?”

Tô Du: “...”

Tô Lâm ghét bỏ nhìn Tô Đại Chí: “Anh hai, bình thường anh có hay đọc sách báo không thế. Anh em đập tường chính là đấu đá nội bộ giữa anh em, quan hệ không tốt.”

“... Ồ.” Tô Đại Chí gật đầu đáp lại.

Mẹ Lưu lập tức tạo chút cảm giác tồn tại: “Cô chồng bên sui, cháu yên tâm đi, sau này bác nhất định sẽ giám sát việc học của Đại Chí, sau này mỗi ngày về nhà Đại Chí đều phải đọc sách, học thêm kiến thức. Không thể để nó làm mất mặt nhà họ Tô được.” Mắt thấy ba người nhà họ Tô ngày càng xuất sắc, con rể bà cũng không thể tụt lại phía sau được.

Tô Đại Chí chợt rùng mình.

Sau khi họp gia đình xong, Tô Du trở về phòng tìm tiền và phiếu, ngày mai chuẩn bị đi mua một ít sữa bột và bột gạo để bồi bổ cơ thể. Nếu Tô Tiểu Chí không bị bệnh thì để cậu bồi bổ sức khỏe, còn nếu bị thương thì cho cậu bồi bổ cơ thể.

Suy cho cùng trong số những người nhà họ Tô, bây giờ cậu có thể xem như là hy sinh nhiều nhất.

Trong bệnh viện ở quân khu Tây Nam, Tô Tiểu Chí đang nằm trên giường bệnh đọc thư của chị. Tổng cộng có hai bức, đọc tới đọc lui không biết đã xem mấy ngày rồi, lúc không có việc gì làm thì lại lấy ra đọc, sau đó lại tràn đầy vui vẻ.

Có lúc đọc thư thấy cả người đều đau.

Y tá đến thay thuốc cho cậu, thấy cậu lẻ loi một mình ngồi xem thư nhà thì nói: “Đồng chí, anh có nói chuyện bị thương cho người nhà biết chưa. Anh bị thương thế này cần phải tĩnh dưỡng một thời gian nữa, có thể xin cho người nhà đến chăm sóc anh.”

Tô Tiểu Chí bỏ lá thư xuống: “Nói cho người nhà biết làm gì? Để bọn họ lo lắng thêm. Hơn nữa, chị tôi đang học đại học, đến đây sẽ làm lỡ dở việc học.”

Tất nhiên, quan trọng nhất là không muốn để chị cậu thấy cậu quá vô dụng, vậy mà lại để quân địch đánh bị thương.

Cậu cũng không quên lời chị cậu đã viết trong thư lúc trước. Để địch đánh bị thương quá mất mặt!

Mất mặt lắm, cậu không muốn bị mất mặt.

Dù sao bên này cũng có đồ ăn thức uống, nói với người nhà làm gì?

Cô y tá nhỏ nhìn cậu đầy sùng bái. Đồng chí quân nhân trẻ tuổi thế này mà đã làm đội trưởng rồi, hơn nữa còn từng ra chiến trường đánh giặc. Còn chu đáo quan tâm tới gia đình.

Thật đúng là người đồng chí tốt.

Nhìn khuôn mặt trẻ trung, góc cạnh rõ ràng này, sắc mặt cô y tá nhỏ hơi hồng lên.

Tô Tiểu Chí thấy mặt cô ấy đỏ bừng thì hiếu kỳ hỏi: “Đồng chí, có phải cô bị bệnh rồi không, sao mặt lại đỏ thế? Với cả mắt cô bị sao thế? Sao lại có vẻ hơi mơ màng?”

Y tá nhỏ: “...”

“Hay là cô đi nghỉ ngơi đi, thuốc của tôi thay muộn chút cũng không sao.” Tô Tiểu Chí rất ga lăng nói.

Cô y tá nhỏ cúi đầu không nói lời nào thay thuốc cho cậu, sau đó ôm khay đi ra ngoài.

Trên mặt còn có vẻ không vui.

Tô Tiểu Chí nhìn bóng dáng cô y tá một cách khó hiểu, thầm nghĩ mọi người nói các y tá trong quân khu đều có tính khí nóng nảy, xem ra quả thật là vậy. Không phải cậu chỉ quan tâm một chút thôi sao, sao lại tức giận thế.

Nếu đổi lại là chị cậu, chắc chắn sẽ khen cậu biết qua tâm.

Quả nhiên, chị cậu không giống với những người khác.

...

Ngày 1 tháng 5, quả nhiên Tống Đông Chinh đã trở về. Vừa về đã nóng lòng muốn đến nhà họ Tô tìm Tô Du. Không thể đi làm giấy kết hôn được, Tô Du không đồng ý. Trước khi tốt nghiệp thì không kết hôn, lúc trước cô đã từng nói vậy, bây giờ không thể tùy tiện thay đổi được, sẽ khiến đàn ông cảm thấy con người cô rất dễ bị dao động.

Chỉ có điều, dù không đăng ký kết hôn thì Tống Đông Chinh vẫn nhiệt tình như cũ.

“Anh nghĩ kĩ rồi, chúng ta đặt mua một số đồ dùng trước đã. Những thứ cần dùng khi kết hôn đều mua hết, nếu đợi đến khi em tốt nghiệp xong đăng ký kết hôn rồi mới đi, anh sợ lúc đó sẽ bận lắm, không lo hết được.”

Tống Đông Chinh nói rõ ràng, mạch lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận