Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 593. Chuẩn bị kết hôn 2

Chương 593. Chuẩn bị kết hôn 2


Tô Du không vạch trần suy nghĩ của anh, nói tới nói lui, không phải là muốn chuẩn bị sớm hơn sao, đợi tốt nghiệp rồi thì có thể kết hôn sớm hơn một chút.

Chỉ có điều cô không đồng ý chuyện lấy giấy kết hôn, chuyện này cô cũng không đành lòng đả kích sự nhiệt tình của Tống Đông Chinh.

“Kết hôn anh muốn mua gì?” Tô Du hỏi.

“....Ga trải giường với chăn, quần áo mới, giày mới, với lại.... với lại đồ dùng gia đình, đúng rồi, em xem có cần mua một cái tủ quần áo lớn không. Ngoài ra còn có xe đạp nữa, chúng ta mua một cái mới, cái cũ thì để ở nhà cho đám Đại Chí dùng, lúc em về nhà mẹ đẻ cũng tiện dùng. Nhưng cái này phải đặt trước. Đồng hồ cũng phải mua mới. Còn máy thu âm nữa... chúng ta cũng cần mua một cái máy may.”

Tam chuyển nhất hưởng(1) đều phải mua hết. Đồ người khác có, đồng chí Tiểu Tô cũng phải có. Đây là chuyện cả đời, không thể để em thiệt thòi được.

(1)Tam chuyển nhất hưởng hay còn gọi là “tứ đại kiện”, là một danh từ được dùng sau thập niên 50 của thế kỉ XX ở Trung Quốc, dùng để chỉ bốn vật dụng do nhà nước sản xuất và được các gia đình mong muốn có được lúc đó. Bốn vật dụng đó là: đài radio, xe đạp, máy may và đồng hồ đeo tay. “Tam chuyển” tức 3 thứ có vòng quay chuyển động là xe đạp (có vòng quay bánh xe), máy may (có vòng quay tay quay, đường chỉ) và đồng hồ (có vòng quay của các kim đồng hồ); còn “nhất hưởng” là 1 thứ có tiếng vọng, tiếng vang, tức chỉ đài radio. (theo Baidu)

Tô Du hỏi: “Mua máy may làm gì, anh may quần áo hay em may quần áo?”

“...” Tống Đông Chinh nghiêm túc nói: “Vậy thì không mua cái này nữa, sau này trực tiếp mua quần áo mới là được. Hoặc là đến tiệm may để người ta làm.”

Đãi ngộ bây giờ của anh khá tốt, nuôi gia đình cũng không thành vấn đề.

“Đồng hồ cũng không cần mua đâu, đồng hồ của em vẫn dùng rất tốt.” Tô Du nói. Cô cũng không phải là người theo đuổi những thứ xa xỉ này. Quan trọng là bỏ ra một năm tiền lương để mua một chiếc đồng hồ xịn, Tô Du cảm thấy không cần thiết. Bây giờ cũng không phải cô lúc trước... quên đi, không nghĩ nữa.

Tống Đông Chinh đều nghe theo cô, dù sao tiền sau này cũng giao cho đồng chí Tiểu Tô quản lý, cô thích mua gì thì mua.

Hai người bàn bạc một hồi, sau đó Tô Du ngồi lên xe đạp của Tống Đông Chinh, cùng nhau đến trung tâm thương mại.

Trên đường, Tô Du thở dài: “Sao em cứ thấy chậm chậm, có cảm giác không chân thực lắm...”

Nghe cô nói vậy, Tống Đông Chinh đạp với tốc độ nhanh hơn. Hận không thể nhanh chóng mua hết đồ kết hôn về, để đồng chí Tiểu Tô không có thời gian hối hận.

Vì là ngày Quốc tế lao động 1 tháng 5 nên trong trung tâm thương mại có một số hoạt động ưu đãi. Nhưng đều hướng đến các vật dụng bảo hộ lao động.

Tống Đông Chinh đã mua một cái chổi, một cái xẻng và cả một đôi găng tay, giữ lại để sau này dùng cho việc nhà. Ngoài ra còn mua một cái chậu rửa mặt mới, Tô Du muốn mua cái màu trắng tráng men, Tống Đông Chinh lại muốn mua hình uyên ương màu đỏ. Cuối cùng hai người tổng hợp lại, mua một cái chậu rửa mặt uyên ương màu trắng tráng men.

Sau khi mua hàng giảm giá xong, cả hai lại đi mua ga trải giường và chăn mền. Nhìn thấy những tấm khăn trải giường, chăn và vỏ gối màu sắc sặc sỡ, Tô Du cảm thấy hơi cay mắt.

Tống Đông Chinh vung tay lấy mỗi thứ một bộ, dáng vẻ khí thể kia rất giống với Tô Du lúc trước, thỉnh thoảng cô đi dạo tiệm quần áo nhưng lại lười thử đồ, thế là vung tay trực tiếp lấy toàn bộ.

“Xe đạp và máy thu âm tháng sau lại quay lại xem. Kẹo cưới phải đợi khi đăng ký kết hôn mới mua được, nhưng chúng ta có thể nhờ người lấy từ nhà máy thực phẩm, đến lúc đó mua nhiều một chút. Bây giờ thì đừng lấy, trời nóng thế này rất dễ bị chảy.” Tống Đông Chinh vừa cẩn thận đánh dấu trong sổ tay của mình, vừa nghiêm túc nói.

Tô Du nghiêng người qua xem, phát hiện Tống Đông Chinh đã vạch sẵn kế hoạch kết hôn, những vật dụng cần thiết hay quy trình gì đó, đều được viết rõ ràng bên trong. Phía trên còn cộng cộng trừ trừ, có vẻ được làm rất tỉ mỉ.

“Đồng chí Đông Chinh, không phải bình thường công việc của anh bận lắm à? Không phải muốn xây trại chăn nuôi sao?”

Mắt Tống Đông Chinh cong lên: “Bận chứ, nhưng kết hôn là việc chung thân đại sự mà, anh phải suy ngẫm kĩ càng mới được. Vừa rảnh rỗi là anh sẽ nhớ đến chuyện này.”

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Tống Đông Chinh, trong lòng Tô Du cảm động, vươn tay kéo Tống Đông Chinh đi về phía trung tâm mua sắm.

Tống Đông Chinh hỏi: “Làm gì thế?”

“Xem xem còn thiếu thứ gì không, chúng ta xem kỹ lại lần nữa.” Tô Du cảm thấy sau này cô phải quan tâm đến gia đình nhiều hơn, sau này cô cũng không còn cô độc một mình nữa mà đã là người có gia đình rồi.

Sau khi đi ra từ trung tâm mua sắm thì đã không còn sớm nữa. Tống Đông Chinh bỗng nhiên hối hận nói: “Quên chụp ảnh cưới rồi!”

Nếu chụp sớm một chút, sau khi chụp xong lại đi mua đồ dùng thì bây giờ đã có thể cầm ảnh cưới trên tay rồi.

Tô Du nói: “Gấp cái gì, lần sau chúng ta lại đến chụp. Chuẩn bị tốt chút để chụp cho thật đẹp. Phải rồi, bình thường anh ra ngoài nhớ đội thêm nón vào. Đừng để bị rám nắng, tránh để lúc đó lại chụp phải một khuôn mặt đen sạm. Sau này để lại cho con cháu xem, em không muốn bị chúng nó nói là mắt nhìn kém đâu.

“...” Tống Đông Chinh lo lắng sờ khuôn mặt chính mình.

Tô Du nhịn cười, đưa tay nhéo mặt anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận