Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 594. Tôi phải kết hôn rồi

Chương 594. Tôi phải kết hôn rồi


Tống Đông Chinh thật sự rất bận, sau khi mua sắm và đưa Tô Du đi ăn, anh vội vàng bắt chuyến xe cuối cùng trở về huyện Kim Hà.

Ngày 1 tháng 5 là thời điểm lao động, những người dân ở huyện Kim Hà đang làm việc, Tống Đông Chinh nghỉ ngơi một ngày trong huyện, hôm sau lại đạp xe lên núi để kiểm tra trang trại chăn nuôi của mình.

Vệ La cực khổ theo Tống Đông Chinh leo núi, nhìn lãnh đạo nhà mình càng leo càng khỏe cũng cắn răng tiếp tục kiên trì.

Leo được đến lưng chừng núi, cuối cùng cũng nhìn thấy hàng rào được dựng của trang trại.

Một người đàn ông lớn tuổi và vài thanh niên cường tráng đang buộc dây thừng vào hàng rào, để tránh cho lợn dê chạy lung tung khi có gió cuốn.

Thấy Tống Đông Chinh đến, mọi người đều vui vẻ chào hỏi anh. Người vui mừng nhất là Chu Ái Lao, ông ta vốn là một nhà tư bản, tên khai sinh là Chu Quốc Nhân, sau này theo sự thay đổi của thời đại nên đổi tên thành Chu Ái Lao, nghĩa là yêu lao động, là một nhân dân lao động. Tuy nhiên, nhân dân lao động vốn không tiếp nhận nhà tư bản lớn như ông, sau này ông vẫn luôn nhặt phân trong đội sản xuất, được Tống Đông Chinh trưng dụng về trang trại.

Ông ta biết, những ngày tháng sau này của mình đều phụ thuộc vào Tống Đông Chinh.

“Thế nào rồi, trang trại chăn nuôi này khi nào thì có thể đưa vào sử dụng?”

Người đàn ông vừa bận rộn lúc nãy lau tay, dù khuôn mặt đầy phong sương nhưng ánh mắt lại rất có thần thái: “Huyện trưởng Tống, tôi thấy đợi sau ngày 1 tháng 5 là có thể đưa vào sử dụng được. Chúng tôi đã quan sát rồi, vị trí địa lý bên này vô cùng thích hợp cho chăn nuôi. Chỉ cần đưa dê con đến đây, tôi sẽ có cách nuôi dưỡng nó.”

Tống Đông Chinh nghiêm túc nói: “Có mấy phần chắc chắn, đồng chí Ái Lao, ông phải cho tôi một câu chính xác.”

Chu Ái Lao còn nghiêm túc hơn cả Tống Đông Chinh: “Huyện trưởng Tống, tôi không dám nói chắc 100% là nuôi được, nhưng ít nhất cũng nắm chắc 70%. Trước đó tôi... làm nông trại, tôi đã tự tay phụ trách hết, những thứ kia tôi đều hiểu. Lúc học đại học tôi cũng học chuyên ngành liên quan. Hơn nữa Huyện trưởng Tống, việc này liên quan đến tương lai của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không dám cẩu thả.”

Thời gian này ông ta cũng không ngủ được nên đành nằm trên núi lớn này, mỗi ngày đều sẽ đi kiểm tra mấy lần xem hàng rào có đóng chặt chưa, dưới đất có thực vật nào có độc không, có cạm bẫy gì nguy hiểm không. Thậm chí ngay cả những viên đá sắc nhọn có khả năng gây hại cho lợn và dê cũng đều nhặt ra.

Ông ta chú trọng đến chuyện này hơn những người khác. Thậm chí còn để ý việc này hơn cả Tống Đông Chinh.

Dù sao nếu chuyện này không thành, Tống Đông Chinh còn có thể làm những việc khác. Nhưng ông ta thì không, nếu không thành công ông ta lại phải trở về nhặt phân... à, bây giờ chỉ cần nhặt nửa ngày, sau đó lại đi dạy cho những đứa trẻ ở đội sản xuất. Nhưng nếu như so sánh thì ông ta muốn làm thực nghiệp hơn. Ôngta thà rằng tự tay nhặt phân trong trang trại của mình rồi tự xem thành quả của mình. Cũng không muốn ở ngoài kia để bị giám sát như một tội nhân, bị bắt làm những việc mà mình không thích. Như vậy sẽ mài mòn chí khí của ông ta.

Tống Đông Chinh nghiêm túc nhìn Chu Ái Lao, lúc sau mới nói: “Ông đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi. Đầu tư ban đầu sẽ không nhiều lắm. Cả huyện chỉ có ba mươi con dê con. Nếu nuôi tốt, lần sau sẽ tăng thêm.”

“Huyện trưởng Tống, tôi hiểu rồi.”

“Ngoài ra, tôi cũng không sắp xếp quá nhiều người trên núi. Bên cạnh đó có để cho hai người cùng trông coi với ông, cho nên có nghĩa là ông phải tự mình chăm sóc.”

“Tôi biết, tôi đã chuẩn bị hết rồi.” Chu Ái Lao tự tin nói.

Ông ta cũng hiểu, thời đại này không thể không làm việc được. Đây là thời đại mà những người lao động là trên hết, ông ta phải làm việc cũng là hợp với thời đại.

Cùng đi dạo quanh núi với Chu Ái Lao một chút, sau khi hiểu rõ tình hình hiện tại của trang trại, Tống Đông Chinh chuẩn bị đầu tư một lứa gà con.

Anh rất nóng lòng muốn xem thành quả sau này của trang trại.

Sau khi về huyện, Tống Đông Chinh nói Cục tài chính cung cấp kinh phí, sau đó lại cho người đến các huyện khác để thu mua gà con.

Rồi lại gọi cho chủ nhiệm Cao của công ty vận tải, nhờ anh ta hỗ trợ liên hệ chỗ dê con.

Sau khi thu xếp xong công việc của trang trại, Tống Đông Chinh lại dẫn La Vệ đi kiểm tra các vấn đề về thủy lợi ở nhiều khu vực khác nhau trong huyện.

La Vệ nói: “Lãnh đạo, anh vừa mới xuống núi, hay là anh nghỉ ngơi một lát đã. Nhưng việc này cũng không cần vội ngày một ngày hai đâu.”

Tống Đông Chinh nói: “Sao lại không vội, tôi rất vội. Hết thời gian này là tôi phải nghỉ phép rồi.”

La Vệ nghe thấy, hiểu kỳ hỏi: “Lãnh đạo, sao anh biết hết đợt này sẽ nghỉ phép?”

“Ha ha, tôi phải kết hôn.” Tống Đông Chinh ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận