Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 595. Định ngày

Chương 595. Định ngày


Đúng vậy, anh phải kết hôn rồi, sẽ không còn là người đàn ông độc thân cần phải giải quyết vấn đề cá nhân nữa.

La Vệ há hốc miệng chớp, nháy mắt sau lập tức nói: “Lãnh đạo, chúc mừng chúc mừng.” Sau đó không ngại ngùng nói: “Lãnh đạo, tôi cũng phải kết hôn rồi.”

Tống Đông Chinh ‘người gặp việc hỷ tinh thần vui’, vui vẻ nhướng mày: “Không nghe cậu nhắc tới, từ khi nào thì có người yêu thế?”

“Tháng trước vừa mới quen ạ.” La Vệ cười nói. Bây giờ rốt cuộc cũng xem như tìm được chủ để chung với huyện trưởng Tống rồi. “Ngày 1 tháng 6 chuẩn bị kết hôn.”

“......”

La Vệ tò mò hỏi: “Lãnh đạo, khi nào anh kết hôn thế?”

Tống Tông Chinh nhíu mày một cái, nghiêm nghị nói: “Đang thời gian làm việc, nói những thứ này làm gì, đi đi đi, ra ngoài thị sát đi.”

Nói rồi anh nhét cây bút vào túi mình, chua xót bước ra ngoài.

La Vệ thấy cảm xúc Tống Đông Chinh thay đổi đột ngột, thầm nghĩ quả nhiên tâm tư lãnh đạo thật khó nắm bắt. Làm thư ký thật không dễ dàng mà.

..... .......

Sau khi bước vào tháng sáu, thời tiết càng ngày càng nóng. Việc học của Tô Du cũng đã bước vào giai đoạn cuối.

Vào cuối tháng sáu, Tô Du đã tham gia kỳ thi cuối cùng. Lần này cô không cần phải thi riêng nữa mà được thi chung với các sinh viên năm cuối.

Sau khi thi xong, cô cũng không rời trường mà tiếp tục làm việc trong Đoàn ủy.

Ngày hôm sau, Tống Đông Chinh gọi điện thoại đến.

“Đồng chí Tô Du, thi cử.... thế nào rồi?”

“Chẳng thể nào cả.” Tô Du nghiêm túc nói.

“.....” Tống Đông Chinh ho khan một tiếng. “Cũng không sao, bây giờ không được thì năm sau thi lại. Anh sẽ luôn đợi em.”

Câu nói này rất chua xót, Tô Du cười cười: “Em cảm thấy thi cũng tạm ổn. Nhưng trước khi có kết quả, em cũng không nắm chắc trăm phần trăm.”

“Anh tin tưởng em trăm phần trăm!” Tống Đông Chinh kích động nói. Sau đó đầu dây bên kia im lặng hai giây, dường như đang lựa lời để nói. “Em xem, khi nào thì chúng ta đi đăng ký kết hôn, khi nào thì mời rượu mừng. Ngày tháng cũng nên quyết định đi. Anh lo đến lúc đó sẽ bận rộn. Còn nữa, không phải em nói Tiểu Chí cũng muốn trở về sao, chúng ta định ngày sớm một chút, để Tiểu Chí còn sắp xếp, có phải không?”

“Ừm, còn gì nữa không?”

“......Muốn kết hôn rồi. Anh nói em nghe, thư ký của anh là Tiểu La ấy, người ta mới hẹn hò hai tháng là đã kết hôn rồi. Ngày 1 tháng 6 làm đám cưới. Đương nhiên ý anh không phải là thời gian chúng ta ở bên nhau quá dài, mà anh cảm thấy vậy là vừa đủ. Dù sao anh cũng thấy bọn họ quá vội vàng. Em xem có cần gấp vậy không?” Tống Đông Chinh thấy Tiểu La ngày nào cũng có dáng vẻ xuân phong đắc ý thì trong lòng vô cùng oán hận.

Tô Du cười phì một tiếng: “Được rồi được rồi, có chọn ngày em cũng không biết chọn, anh xem hay là nhờ cha mẹ anh tìm xem có ngày nào tốt. Sau khi chọn được rồi thì báo em một tiếng.”

“Được! Đồng chí Tiểu Tô, em đúng là hiểu rõ đại nghĩa, hiểu rõ tâm tư của mọi người, giải quyết chỗ cấp bách cho dân!”

“Làm việc của anh đi, em bận rồi.” Tô Du cười cúp điện thoại.

Lần này Tống Đông Chinh không còn thấy lạc lõng nữa, liên tục không ngừng gọi điện thoại đến văn phòng của mẹ mình.

Về việc chọn ngày tất nhiên là phải chọn ngày gần nhất. “Mẹ, con nói mẹ nghe này, bây giờ là xã hội thời đại mới rồi, chúng ta cần phải thực tế. Tất cả mọi thứ lấy công việc làm chính, con và Tô Du đều là những người một lòng hướng về công việc, cho nên ngày tháng nhất định phải càng sớm càng tốt.”

Mẹ Tống cười lạnh: “Bận gì mà ngay cả kết hôn cũng bận, vậy thì còn kết hôn làm gì, con cứ ôm lấy công việc của con sống cả đời đi.”

“......” Tống Đông Chinh bị chính mẹ mình chặn họng, cuối cùng mới thú thật: “Mẹ, mẹ không muốn Tô Du sớm làm con dâu mẹ à?”

“Mẹ muốn chứ, cho nên mẹ phải chọn ngày thật tốt, để Tiểu Tô nhà chúng ta sau này sẽ sống tốt cả đời.”

Mẹ Tống vừa nói vừa bắt đầu lật xem lịch. “Tháng 7 này đi. Ngày này tốt, thuận tiện cưới gả. Các con đăng ký kết hôn trước đi, để mẹ chuẩn bị đồ dùng đám cưới cho tụi con.”

Tông Đông Chinh lập tức nhìn lịch bên cạnh mình, sau đó giơ ngón tay ra đếm thời gian, cuối cùng cũng tính xong mười đầu ngón tay, vui mừng nói: “Mẹ, mẹ đúng là mẹ ruột của con!”

Mẹ Tống cười cúp điện thoại, sau đó lại lắc đầu thở dài. Cậu nhóc củ cải đáng thương kia thật sự đã lớn rồi, sắp phải kết hôn lập gia đình rồi.

Bà không kìm được lau nước mắt. Trước đây biết bao nhiêu lần bà nghĩ là không sống nổi nữa.

Sau khi Tô Du biết được ngày thì nhanh chóng viết thư gửi cho Tô Tiểu Chí.

Cô tính toán ngày tháng, cũng mất thời gian chín ngày. Phỏng chừng sẽ không thể về kịp. Nhưng vẫn phải báo cho Tiểu Chí một tiếng. Cũng không thể để người chị là cô kết hôn lúc nào em trai mình cũng không biết được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận