Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 596. Về nhà

Chương 596. Về nhà


Bệnh viện ở biên giới Tây Nam, cả ngày Tô Tiểu Chí đều lật xem hoàng lịch rồi lại đợi thư của chị mình. Đợi mãi mà không thấy, trong lòng cậu hơi lo lắng, sợ sẽ lỡ mất ngày chị mình lấy chồng.

Là một thương binh, cậu có thể xin phép được về quê để dưỡng thương. Dù sao cũng không thể ra chiến trường, có ở lại đây cũng vô dụng.

Tô Tiểu Chí nhẫn nhịn mấy ngày, cuối cùng không chịu được nữa, liền dứt khoát rời giường thu xếp hành lý, chuẩn bị về nhà. Tất nhiên, trước khi đi cậu đã mời các chiến sĩ khác trong phòng bệnh uống sữa bột.

Lúc trước để dành không nỡ uống nên cũng chưa uống hết. Bây giờ phải đi rồi, cũng không biết để đâu. Quan trọng là để cho mọi người cảm nhận được chút không khí vui vẻ của chị cậu. Cùng nhau ăn mừng chúc phúc. Ai bảo cậu không biết làm kẹo cưới chứ.

“Chị tôi mua đấy, cái này rất khó mua được, cực kỳ nhiều dinh dưỡng. Nhìn vết thương của tôi này, tôi mới uống hai ly mà đã thấy khỏe lên nhiều rồi, có thể bay nhảy được luôn.”

Cô y tá nhỏ bước vào để kiểm tra tình trạng bệnh nhân, nghe Tô Tiểu Chí nói vậy thì nói: “Đồng chí Tiểu Chí, sữa bột đúng là rất tốt nhưng cũng không phải thần dược. Vết thương này của anh vẫn cần phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được.”

Tô Tiểu Chí kiên trì nói: “Dù sao tôi cũng thấy sau khi tôi uống xong thì cơ thể rất khỏe.” Sau đó quay sang hỏi những người khác: “Mọi người thấy thế nào, uống có tốt không, thấy thế nào rồi?”

Các chiến hữu bệnh nhân khác cắn người miệng mềm(1), chỉ có thể gật đầu phụ họa: “Phải đấy, uống ngon lắm, uống xong còn cảm thấy cơ thể khỏe lên.”

(1)Trích từ câu “bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm”: nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.

Y tá nhỏ: “....” Đúng là không nói đạo lý gì hết. Cô buồn bực liếc nhìn Tô Tiểu Chí rồi xoay người đi ra ngoài.

Tô Tiểu Chí nói: “Tính khí cô ý tá nhỏ này quả thật không tốt. Nói sự thật cũng không được.”

Những người khác: “.....”

Đợi Tô Tiểu Chí thu dọn đồ đạc xong, y tá nhỏ mới phản ứng lại, vẫn chưa xem vết thương cho Tô Tiểu Chí.

Thấy Tô Tiểu Chí đã đóng gói hành lý xong, liền vội nói: “Đồng chí Tô Tiểu Chí, anh làm gì thế, thế này là anh muốn đi đâu?”

“Về nhà, sức khỏe tôi đã tốt hơn rồi, không cần phải ở đây chiếm dụng tài nguyên của bệnh viện nữa. Tôi về nhà dưỡng thương, chị tôi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho tôi.”

“Không phải, lúc trước anh cũng không nhắc đến, chẳng có chút chuẩn bị nào cả, thuốc trị thương cũng chưa lấy cho anh, anh về rồi thì dùng cái gì?”

“Chỗ đó của chúng tôi cũng có bệnh viện, yên tâm đi.”

“.....Thuốc bệnh viện quân khu có, chỗ mấy người chưa chắc sẽ có. Đây là vết thương đạn bắn đấy!” Cô y tá nhỏ cảm thấy không nên nói đạo lý với Tô Tiểu Chí, ấn cậu ngồi xuống giường, hung dữ nói: “Ngoan ngoãn ngồi đó, không được động đậy, tôi đi làm thủ tục cho cậu.”

Tô Tiểu Chí: “.....”

Đợi y tá nhỏ đi rồi, Tô Tiểu Chí sờ trán: “Cô y tá nhỏ này cũng hung dữ thật. Sau này tôi sẽ không bị thương nữa đâu.”

Những người khác trong phòng bệnh đều ho khan một hồi. Cái tên đầu gỗ này thật đúng là đồ ngốc.

Hôn lễ được ấn định vào ngày bảy tháng bảy nhưng ngày nhận giấy đăng ký kết hôn lại trước hai ngày, Tống Đông Chinh một hơi xin nghỉ phép năm ngày để kết hôn, vì năm ngày phép này anh đã rất lâu không nghỉ ngơi rồi.

Nhưng lúc về đến Thành phố Giang Đông thì tinh thần vẫn rất tỉnh táo.

Vừa về đến nhà đã hỏi mẹ Tống: “Mẹ, mẹ xem mặt con có trắng không, có bị phơi đen không, có chỗ nào không ổn không?”

Cha Tống lẽ ra bởi vì con trai mình sắp lập gia đình cũng rất an ủi, khi nghe những lời này bỗng chốc nói với vẻ mặt đầy chê bai: “Đồng chí nam để ý đến khuôn mặt của mình làm gì thế, đàn ông đen chút mới đẹp chứ.”

Tống Đông Chinh coi như mình không nghe thấy gì, đồng chí Tô Du đã nói rồi, không được để bị đen, phơi đen sẽ không chụp ảnh cưới kẻo sau này bị con cháu mình chê cười.

Vì để bảo vệ khuôn mặt này, khi anh ra ngoài đều che mặt mình rất kín đáo, một ngày rửa mặt ba lần đến mức muốn lột cả da.

“Không được, con phải đi lấy xà phòng rửa thật sạch mới được.”

Cha mẹ Tống: “…”

Sáng sớm ngày năm tháng bảy, hai người sắp sửa đi lấy giấy đăng ký kết hôn đã ở nhà mình chuẩn bị sửa soạn một chút.

Tô Du vừa thức dậy đã mặc bộ váy liền màu trắng, tóc để dài và thắt hai bím tóc đen láy, lông mày cũng được tỉa tót qua, đã vậy còn lấy khăn nóng chườm mặt một lúc nữa.

mọi người trong nhà đều tỏ ra rất vui mừng, Lưu Mai và bà ngoại Lưu cứ không ngừng khen Tô Du xinh đẹp, khen tới mức phổng mũi, Huyện trưởng Tống đúng là phước đức ba đời mới cưới được cô vợ này đấy. Tô Lâm ở bên cạnh cũng không chịu thua, cô bé mang tất cả những từ học được đều ướm lên người chị mình, ví dụ như chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn khiến Tô Du nổi hết cả da gà lên.

Ngược lại Tô Đại Chí luôn tối sầm mặt lại.

Chị cả qua hai ngày phải gả người rồi, sau này chính là người của nhà khác, sau này chị cả cũng ít trở về nhà nữa.

Tô Đại Chí buồn bã đến mức muốn rơi lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận