Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 598. Tiểu Chí đã về 1

Chương 598. Tiểu Chí đã về 1


Mới đi ra khỏi cửa thì anh đã nôn nóng đặt tay mình lên trên miệng Tô Du: “Cắn anh một cái nhanh lên.”

Tô Du đang chiêm ngưỡng tờ giấy kết hôn có hình dáng 'giấy khen', thấy anh như thế bèn nhìn anh với vẻ chán nản: “Làm gì thế?”

Vừa kết hôn đã thích ngược đãi sao? Cô không có ý định bạo lực gia đình đâu.

Tống Đông Chinh nói với khuôn mặt nghiêm túc: “Anh muốn biết anh không phải đang nằm mơ.”

“Ừ…” Tô Du cố ý tỏ ra vẻ tỉnh ngộ, sau đó đưa tay ra véo tai của anh: “Có đau không?”

“Đau, là sự thật đấy!” Tống Đông Chinh đau đến mức méo hết cả miệng.

Tô Du nở nụ cười buông tay ra: “Đồng chí Đông Chinh, em nghe nói nếu như ngày đầu tiên kết hôn bị đánh thì sau này cả đời cũng sẽ bị đối phương đánh đấy, làm thế nào đây?”

“…”

Tô Du lấy tờ giấy kết hôn trong tay anh, hai tờ để chung với nhau cuộn tròn lại và đặt vào trong túi của mình.

Tống Đông Chinh nhìn chằm chằm: “Hay là để anh giữ lấy, bình thường không làm gì thì lấy ra xem.”

“Thôi để em giữ lấy.” Tô Du nói.

“Tại sao chứ?”

“Bởi vì em là chủ gia đình.” Tô Du nhìn Tống Đông Chinh với vẻ tà ác: “Đồng chí Đông Chinh, anh tiêu đời rồi, từ nay về sau, anh hãy chuẩn bị làm trâu làm ngựa đi nhé.”

Tống Đông Chinh nuốt nghẹn miếng nước bọt, anh cảm thấy mình thật sự tiêu đời rồi, anh lại cảm thấy bộ dạng này của Tô Du thật giỏi giang, vì thế anh ngoan ngoãn nói: “Được.”

“…” Tô Du đột nhiên nhướn cao hai chân mày lên.

Sau khi lãnh giấy xong xuôi, hai người vội vàng đi chụp ảnh cưới, trên áo hai người đều có thiêu một đóa hoa hồng lớn, họ đứng trước ống kính, đầu tựa vào đầu, ngồi đối diện với người sư phụ và nở nụ cười rạng rỡ.

Vì muốn sớm lấy được ảnh nên Tống Đông Chinh còn cố tình đưa thêm tiền lấy gấp: “Buổi chiều tôi sẽ đến lấy, sư phụ, ông nhất định phải giúp đỡ tôi lấy.”

“Được được được.” Sư phụ chụp ảnh hút bao thuốc lá anh đưa và nhanh chóng nhận lời, thanh niên đúng là thích xài tiền oan uổng, chẳng qua chỉ là một tấm ảnh thôi mà, sớm muộn gì cũng có, gấp gáp cái gì chứ, thanh niên đúng là có tính nóng nảy mà.

Bước ra khỏi tiệm chụp ảnh, hai người lại đến cửa hàng lấy xe đạp và máy radio, những thứ này đều do Tống Đông Chinh nhờ người quen đặt, người ta còn cố tình nhập khẩu từ nước ngoài đấy.

Tô Du tỏ ý muốn lấy tiền của mình mua xe đạp, máy radio sẽ do Tống Đông Chinh mua, cho dù thế nào thì cũng không thể để nhà họ Tống bỏ hết tiền kết hôn, kết hôn là chuyện của hai người.

Tống Đông Chinh không tranh giành với cô, dù sao tiền cũng phải giao nộp mà, mua xe đạp tốn bao nhiêu tiền, tới lúc đó bù lại là được rồi, chuyện kết hôn sao có thể để đồng chí Tiểu Tô không vui chứ.

Anh nở nụ cười đồng ý, hoàn toàn không cảm thấy để đồng chí nữ tiêu tiền là một chuyện mất mặt.

Sau khi mua xong những thứ lớn thì hai người lại cầm theo tờ giấy kết hôn đi mua bánh mứt, mặc dù bên nhà xưởng thực phẩm có thể lấy, đó là phúc lợi của mình nên phải hưởng thụ hết chứ, Tô Du thích nhất lấy giấy đăng ký kết hôn đi mua đồ để người ta đóng mộc lên, cái gì mà chăn mền đã mua, bánh mứt đã mua đủ, điều này khiến cô có một cảm thấy được chứng kiến lịch sử.

Vì thế khi hai người đi ra ngoài thì trên xe đạp đã quấn chiếc mền và một số đồ đạc linh tinh khác, Tô Du thì ngồi ôm chiếc máy radio.

Tô Du nhìn toàn bộ tài sản kết hôn của mình, trong lòng có chút buồn cười, so với viễn cảnh kết hôn mấy triệu mấy chục triệu ở tương lai thì mình đúng là quá nghèo nàn, nhưng cô biết, ở thời đại này đã là thứ tốt nhất rồi, cũng là thứ tốt nhất mà Tống Đông Chinh có thể dành cho mình.

“Em cười cái gì thế?” Tống Đông Chinh nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực.

Tô Du cười nói: “Đồng chí Đông Chinh, kết hôn rất vui.”

Tống Đông Chinh cảm thấy trái tim mình như rơi vào trong chăn bông vậy, cả người nhẹ hẫng đi, anh đỏ mặt nói: “Anh cũng thấy rất vui.”

Những thứ này đều là sính lễ của Tô Du, tới lúc đó sẽ làm của hồi môn khi đưa đến nhà họ Tống nên hai người chạy xe thẳng về nhà lão Tô.

Vừa về tới trước cửa khuôn viên, hai người đã nhìn thấy trước cửa khuôn viên công xưởng dệt may đã thấp thoáng hình bóng xanh xanh.

Hình bóng xanh xanh kia cũng nhìn thấy họ rồi nên vui vẻ chạy về phía họ: “Chị, chị, em về rồi, chị!”

Tô Du ngồi ở ghế sau kinh ngạc nhảy xuống.

Tống Đông Chinh thấy cậu muốn ôm lấy Tô Du bèn nhanh chóng dừng xe lại đặt ở bên cạnh và dang tay ra ôm lấy Tô Tiểu Chí: “Tiểu Chí, em về rồi sao, anh nhớ em lắm đấy!”

Tô Tiểu Chí đưa cánh tay ra đi về phía Tô Du: “Chị…”

Cậu không muốn ôm anh Tống.

Không ôm được chị cả, trong lòng Tô Tiểu Chí cảm thấy rất không vui, làm ghét lây sang cả anh Tống, người vừa cưới chị cả của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận