Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 599. Tiểu Chí đã về 2

Chương 599. Tiểu Chí đã về 2


Trước kia cậu chưa bao giờ ngờ anh Tống lại là người tranh giành chị cả với mình.

Vừa nãy khi nói chuyện với anh cả ở nhà thì cậu còn bảo anh cả nhỏ nhen và suy nghĩ quá nhiều, bây giờ xem ra đúng là bị anh cả nói trúng rồi.

Sau này chị cả sẽ bị anh Tống cướp đi mất, bây giờ muốn ôm cũng không cho nữa.

Ba người cùng đẩy chiếc xe đi về nhà, Tống Đông Chinh một tay nắm lấy tay Tô Du vừa đẩy chiếc xe đạp, Tô Tiểu Chí ở bên kia của chiếc xe, ai oán nhìn hai người họ.

Tô Du nở nụ cười chạy qua đó nắm lấy tay của Tô Tiểu Chí khiến cậu bỗng chốc trở nên vui mừng.

Tống Đông Chinh: “…”

Tô Du nói: “Tiểu Chí, sao em có thể về nhà thế?”

Tâm trạng Tô Tiểu Chí rất tốt, nở nụ cười nói: “Chị, biểu hiện của em tốt mà.”

“Ừ…” Tô Du nở nụ cười, đừng tưởng cô không biết, tân binh nhập ngũ hai năm đầu sẽ không được quay về nhà trừ khi có tình trạng đặc biệt như bị thương cần về nhà dưỡng thương.

Cô nở nụ cười nắm chặt bàn tay của Tô Tiểu Chí khiến cậu hạnh phúc vô cùng, cậu cảm thấy lần này trở về chị cả đã thay đổi trở nên thân thiết hơn.

Quả nhiên xa thơm gần thối, trước kia ở nhà cậu bị chị cả chê bai biết bao nhiêu chứ.

Ba người vừa bước vào nhà, mẹ Lưu đã vui vẻ chạy ra đón tiếp, phía sau còn có Tô Đại Chí và Lưu Mai, còn có cả Tô Lâm.

Nhìn những thứ mang về, mấy người họ đều mở to mắt, xe đạp mới, còn có máy radio, chăn bông, còn có cả khăn mặt…

Những thứ này phải tiêu tốn nhiều tiền đấy.

Tô Đại Chí đang tích cực chuẩn bị giúp đỡ khiêng đồ đạc đã bị Tô Du ngăn cản lại: “Em hãy đưa Tiểu Chí vào trong nhà, cởi áo của nó ra xem trên cơ thể có vết thương gì hay không.”

Tô Tiểu Chí nghe thế, nụ cười trên khuôn mặt lập tức trở nên cứng đờ, bất giác giữ lấy lồng ngực.

Tô Đại Chí: “…”

Tô Du nghiêm túc nói: “Còn không đi nhanh lên?”

“Đi đi đi.” Tô Đại Chí lập tức đưa tay kéo Tô Tiểu Chí vào trong nhà, kết quả không cách nào kéo được, anh ta quay đầu qua nhìn Tô Du: “Chị, nó không đi.”

Tô Du ném cho Tô Tiểu Chí một cái ánh mắt khiến cậu sợ đến run rẩy, lập tức ngoan ngoãn đi theo Tô Đại Chí vào trong nhà.

Nhìn thấy Tô Tiểu Chí bị mắng, tâm trạng Tống Đông Chinh bỗng tốt lên,vui vẻ ra tay đem đồ đạc vào trong nhà.

Vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng la hét oai oái như giết heo của Tô Đại Chí: “Chị, chị, Tiểu Chí bị thương rồi!”

Tô Đại Chí bị dọa đến mức trắng bệch mặt mày chạy ra bên ngoài.

Ai không biết còn tưởng Tô Tiểu Chí bị thiếu mất một cái tay cái chân vậy.

Hai mày Tô Du chau hết cả lại, vừa chuẩn bị đi vào trong nhà, Tống Đông Chinh đã đi vào trong nhà rồi: “Để anh xem nào, anh cũng biết khá rõ về các vết thương trong quân đội.”

Một lúc sau, Tống Đông Chinh mới dìu Tô Tiểu Chí đi ra ngoài, cậu đỏ hết cả mặt lại, cảm thấy xấu hổ vô cùng, chuyện bị thương để người khác biết cũng không nói, còn bị anh cả la oai oái lên.

Tống Đông Chinh chỉ chỉ vào vai phải của anh: “Vai đã trúng đạn rồi, trông cũng khá sâu đấy, suýt chút đâm thủng rồi.”

Tô Lâm nghe xong bèn khóc òa lên.

Lưu Mai và mẹ Lưu đều thay đổi sắc mặt, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy vết thương bằng súng.

Tô Du đi qua đó và kéo áo cậu lên xem, lúc này đã được quấn băng gạt rồi, cái gì cũng không nhìn thấy, cô giúp Tô Tiểu Chí gài nút áo lại và nghiêm túc nói: “Bị thương sao lại không nói với người nhà một tiếng vậy?”

Tô Tiểu Chí nói: “Sợ, sợ chị không vui, sợ chị nói em vô dụng, chẳng phải chị nói em đừng bị địch bắn bị thương sao, nói bị bắn sẽ rất mất mặt…”

Tô Du: “…” Cái đầu này đúng thật là ngu ngốc mà!

Cô tức đến mức trực tiếp đưa tay ra chỉ chỉ vào đầu của Tô Tiểu Chí, tức đến mức không nói nên lời, cuối cùng trực tiếp đỏ hoe mắt.

“Mất mặt là trọng điểm sao? Trọng điểm chính là bảo em đừng bị thương, chị không muốn em bị thương, ai lại cảm thấy em mất mặt chứ? Còn không nói với người nhà một tiếng, nếu chị không kết hôn thì em có phải em cũng không chuẩn bị trước về đúng không?”

Tô Tiểu Chí rất nôn nóng, tay chân luống cuống nói: “Chị, em, em sai rồi, chị đừng giận mà, sau này em chắc chắn sẽ nói với chị, chị nhìn khuôn mặt em còn có sẹo này, đừng thấy bây giờ nó lành rồi, trước đó trông rõ ràng lắm đấy, da em dày nên nhanh chóng lành vết thương, em còn chuẩn bị mang về cho chị xem đấy.”

Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Tô Tiểu Chí, Tô Du im lặng một lúc lâu và đưa tay ra ôm lấy cậu: “Em là một quân nhân, em đang làm công việc bảo vệ Tổ Quốc ở bên ngoài, người nhà không ai cảm thấy em mất mặt cả, em ở trên chiến trường không thể kể khổ, quay về rồi em có thể nói hết với tụi chị, người nhà sẽ không chê bai em đâu, Tiểu Chí, ở trước mặt người nhà, em muốn thế nào cũng được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận