Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 600. Giang Hồ

Chương 600. Giang Hồ


Tô Lâm lau nước mắt nói: “Anh hai, em nhất định sẽ không cười nhạo anh đâu!”

Tô Đại Chí đanh mặt lại: “Tiểu Chí, anh không bằng được em.” Đổi lại là anh ta thì đã sớm bị dọa đến mức chạy về nhà rồi.

Trong lòng Tô Tiểu Chí nóng bừng, sống mũi cay cay, khóe mắt đẫm nước mắt, cậu đưa tay ra ôm lấy Tô Du, cong eo đặt đầu lên vai Tô Du: “Chị, em đau, lúc bị bắn trúng rất đau rất đau, em tưởng mình không nổi nữa rồi, em rất sợ, sợ không về nhà được nữa, lúc bị đưa đến bệnh viện vẫn còn khóc, em mất mặt quá.”

Tô Du nói: “Không mất mặt, anh hùng cũng có tư cách chảy nước mắt.”

Tống Đông Chinh đứng bên cạnh, thấy vợ mình đang ôm cậu em vợ, anh mím môi chạy qua đó sờ sờ vào đầu của cậu em vợ, thôi vậy, tội nghiệp như thế để cậu ôm một chút.

Mẹ Lưu và Lưu Mai đều đỏ hết cả mắt, Tô Đông Đông mút đầu ngón tay, nhìn thấy có một con người xa lạ ôm cô của mình nên đôi mắt to tròn cứ không ngừng nhìn qua nhìn lại.

Bởi vì chuyện Tô Tiểu Chí đã bị thương, mẹ Lưu cố ý nấu một nồi canh xương lớn, còn lựa trong đó vài miếng xương thịt kho tìm cho Tô Tiểu Chí, việc này khiến cậu rất vui mừng.

Cậu một tay ôm Tô Đông Đông, một tay cầm cục xương lên gặm khiến cô cháu gái thèm thuồng đến chảy dãi.

Tô Du thấy cái bộ dạng không để tâm của cậu mà cười cười lắc đầu.

Tống Đông Chinh ngược lại rất ngưỡng mộ kiểu tính cách ngu ngơ này của Tô Tiểu Chí, sau khi ăn cơm xong, anh về nhà, chủ yếu là đi lấy tấm ảnh cưới, đi muộn sợ người nghỉ ngơi đóng cửa.

Trên đường đi anh lái xe rất nhanh, cuối cùng cũng đến cửa hàng chụp ảnh lấy ảnh cưới của mình và Tô Du.

“Nhóc con, ảnh chụp đúng là rất có tinh thần đấy, tìm được một cô vợ như thế thì cậu thật có phước đấy.” Sư phụ chụp ảnh giơ ngón tay cái lên.

Tống Đông Chinh tự hào nhếch môi cười và cẩn thận dùng giấy da bò gói ghém đàng hoàng lại rồi đặt vào cái giỏ ở trước đầu xe.

Quay về nhà, vừa đi đến cửa thì anh đã nghe thấy tiếng trò chuyện rất náo nhiệt trong nhà. Bước vào trong nhà đã nhìn thấy một thanh niên mặc quân phục ngồi trên ghế sô pha đang trò chuyện với cha Tống.

Hai người nghe thấy động tĩnh bèn nhìn qua đó, người quân nhân trẻ tuổi đứng dậy: “Anh Đông Tử!”

Tống Đông Chinh: “…Giang Hồ?”

“Đứng đó làm gì thế, Giang Hồ đến nhà ta từ rất lâu rồi, mau đến đây trò chuyện nào.” Cha Tống nói rồi bèn đứng dậy: “Hai người nói chuyện đi, cha đi lên lầu một chút.”

Tống Đông Chinh đi qua đó, đấm vào vai Giang Hồ một cái: “Nhóc con như cậu sao lại đến đây rồi?”

Giang Hồ nở nụ cười, trên khuôn mặt đen lẻm để lộ ra hàm răng trắng đều: “Em cũng vì nghe tin anh kết hôn nên mới đường xá xa xôi qua đây, em cũng rất muốn biết anh Đông Tử kết hôn có bộ dạng thế nào.”

Tống Đông Chinh bất giác nở nụ cười rồi lại đấm lên vai anh ta: “Đợi chút, anh đi đặt tấm ảnh đã.”

Giang Hồ nhanh chóng đi theo: “Anh Đông Tử, chị dâu trông thế nào, mau cho em xem đi.”

Tống Đông Chinh tháo lớp giấy da bò đựng ảnh cưới ra, cẩn thận lấy tấm ảnh, Giang Hồ vừa nhìn thấy đã rất kinh ngạc: “Anh Đông Tử, không ngờ anh lại có thể tìm được một đối tượng xinh đẹp như thế đấy! Đã nói cái miệng của anh rất giỏi nịnh nọt mà, rất được yêu thích nên khả năng tìm đối tượng mạnh hơn người khác!”

Tống Đông Chinh trợn mắt nhìn anh ta một cái, sau đó vẽ một cái khung tranh lên trên tường của mình rồi treo tấm ảnh cưới lên.

“Thật tốt.” Trên khuôn mặt Giang Hồ để lộ vẻ hoài niệm: “Cuối cùng cũng thấy anh kết hôn rồi, anh Thạch Đầu chắc cũng sẽ vui lắm đấy.”

Tống Đông Chinh nghe thế bèn lấy cuốn sách ảnh ra, lật đến tấm hình chụp chung ở trang thứ nhất.

Giang Hồ nhìn tấm ảnh mà đỏ hoe cả mắt, trong đó không có anh ta, anh ta nhỏ hơn Tống Đông Chinh ba tuổi, cho tới khi các anh lớn đều lên chiến trường thì anh ta mới theo Tống Đông Chinh đi bắt cá. Lúc đó các anh lớn còn có thể thường xuyên đến khi căn cứ, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ dẫn họ cùng đi bắt cá, sau đó các anh lớn càng ngày càng ít, anh Đông Tử cũng đến phía tiền tuyến giúp đỡ, sau đó còn bị kẻ thù nổ bị thương. Đến sau này nữa, các anh lớn cũng không còn quay về nữa, còn nhớ đến họ cũng chỉ còn anh Đông Tử và anh ta rồi.

Tống Đông Chinh đóng cuốn sách ảnh lại, đặt ở phía bên cạnh: “Thật sự chỉ cố tình đến xem anh kết hôn thôi sao?”

Giang Hồ lau lau đôi mắt, gật đầu nghiêm túc: “Nhưng mà đợi sau khi hôn lễ kết thúc thì em phải đi Tây Nam rồi, lệnh đã đưa xuống rồi, bảo em đến Tây Nam, chắc anh cũng biết đấy, bây giờ bên đó có chút không thái bình lắm, có lẽ cũng là chuyện mấy tháng thôi.”

Tống Đông Chinh khẽ chau mày lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận