Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 612. Về quân đội

Chương 612. Về quân đội


Thư ký của bí thư Lương là thư ký Trình đã hơn ba mươi tuổi, có thể ngồi lên được vị trí cũng là người rất có năng lực. Bởi vì mối quan hệ giữa bí thư Khâu và bí thư Lương, cho nên hiếm khi thấy thư ký Trình tỏ ra khá là khách khí với cô thư ký nhỏ trong thành phố mới đến này, còn nhân tiện trò chuyện vài ba câu.

Kết quả khi nói chuyện rồi, Tô Du trên thông thiên văn dưới tường địa lý, chuyện cơ quan đơn vị công nhân nông dân cô đều có thể nói được mấy câu.

Thư ký Trình tò mò sao cô lại hiểu nhiều chuyện như thế, Tô Du liền nói: “Học ở trường học, các bạn trong lớp chúng tôi đều đến từ khắp mọi miền, gia đình nông dân, gia đình công nhân, gia đình cán bộ, gia đình quân nhân đều có. Nói chuyện với bọn họ nhiều cũng hiểu được nhiều vấn đề hơn. Chẳng hạn như tôi có một người bạn, nhà ở đội sản xuất trên núi, cậu ấy thi lên đây, chính là muốn có thể đủ ăn hai bữa, tôi có người bạn, là con của một gia đình cán bộ trong thành phố, cô ấy lên đây học chính là muốn sau này có thể tham gia xây dựng tổ quốc. Còn có người bạn là con của thủ trưởng trong quân khu ở tỉnh, cô ấy ấp ủ hoài bão rất vĩ đại, sau này làm một nữ chiến sĩ bảo vệ đất nước.”

Tuy chỉ là trò chuyện đơn giản, nhưng thư ký Trình có thể nghe ra được, Tô Du có mối quan hệ rộng như thế nào. Tầng lớp nào cũng biết, ngay cả quân khu tỉnh cũng có người quen.

Cứ như thế, thư ký Trình cảm thấy con người này không chỉ là một thư ký nhỏ bé bình thường. Thư ký bình thường chính là người giống với thư ký Lâm lần trước của bí thư Khâu. Chẳng quen biết ai mà lại muốn trèo cao, cho nên có người ở tỉnh tiếp xúc với anh ta, anh ta lại giống như có được báu vật. Tiểu Tô thì không như thế, người ta quan hệ rộng như thế… Thư ký Trình cảm thấy, những người có triển vọng như này rất đáng để kết giao. Có thể xem trọng ở mức độ nhất định.

“Đồng chí Tô Du, cô hiểu biết nhiều thứ thật, sau này hi vọng có cơ hội nói chuyện với cô nhiều hơn nữa. Làm thư ký cho bí thư Lương, tôi nhất định phải tích lũy nhiều kiến thức, không ngừng học hỏi nhiều hơn.”

Tô Du mỉm cười nói: “Không không không, đây không gọi là học hỏi, mà là hướng dẫn lẫn nhau. Tôi cảm thấy thư ký Trình anh chắc chắn sẽ hiểu biết nhiều thứ hơn tôi. Sau này mong anh chỉ điểm nhiều hơn.” Đương nhiên, tiền đề chính là lãnh đạo của anh và lãnh đạo của tôi vẫn cùng chung chí hướng, vì dân phục vụ.

Trên đường trở về, tâm trạng của bí thư Khâu và Tô Du đều rất tốt.

Bí thư Khâu cảm thấy phút chốc đã tìm ra được điểm đột phá của vấn đề, còn Tô Du thì cảm thấy, cô cuối cùng cũng coi như là tạm thời tìm được một “người bạn” ở tỉnh rồi. Cô thích nhất là kết bạn mà.

Biên giới Tây Nam, Tô Tiểu chí lại đến bệnh viện quân y đổi thuốc. Tuy bây giờ cậu đã về đội nhưng vẫn không được làm nhiệm vụ. Mà ở lại hậu phương tu dưỡng học tập chiến thuật cơ bản. Sẵn tiện lại đến bôi thuốc đúng định kỳ.

Đối với sự sắp xếp này, trong lòng Tô Tiểu Chí rất không phục, suy cho cùng cậu sớm trở về đây chính là muốn lên tiền tuyến đi giết địch. Kết quả lại bị giữ lại hậu phương.

Điều khiến cậu buồn bực nhất là, người thay thuốc cho cậu lại là một cô y tá xấu tính.

"Vết thương này của anh vẫn chưa lành, mỗi ngày khi tập luyện nhất định phải chú ý, đừng làm rách vết thương. Nếu không, coi như uổng công trị thương rồi.

"Ồ." Tô Tiểu Chí đáp một tiếng. Sức khỏe của cậu thật sự rất tốt, chút vết thương này có là gì, nghe anh Tống nói trước đây anh ấy cũng từng bị đánh bom, thân thể vẫn tốt đấy thôi. Lẽ nào cậu còn không bằng được với anh Tống sao?

"Còn nữa, anh nhớ mỗi ngày đều phải qua đây, không được chậm trễ nữa. Lần này anh đã ba ngày không tới đây rồi, anh biết không? Đồng chí Tô Tiểu Chí, hành vi không biết quý trọng bản thân chính là vô trách nhiệm!"

Khóe miệng Tô Tiểu Chí giật giật: "Mấy ngày nay tôi cũng đâu cảm thấy vết thương bị đau, ba ngày thay thuốc một lần là được rồi, mỗi ngày đều đến, tôi làm sao sắp xếp thời gian học tập chứ?"

Ba ngày đến một lần là may lắm rồi, cậu không muốn ngày nào cũng phải đến đây nhìn nữ y tá này đâu.

Nữ y tá nhìn dáng vẻ của Tô Tiểu Chí, tức đến không chịu được. Tiểu đồng chí này sao lại không biết nghe lời khuyên gì hết.

Giúp Tô Tiểu Chí băng bó xong, nữ y tá nói: "Có bản lĩnh thì sau này anh đừng để bị thương phải đến bệnh viện nữa! Còn đến rồi thì phải nghe lời dặn của bác sĩ, phối hợp trị liệu cùng chúng tôi!"

"Kỳ thực tôi thật sự không muốn đến." Tô Tiểu Chí thành thật nói.

Phải tiêm phải uống thuốc, còn kinh khủng hơn đi đánh giặc.

Nữ y tá nghe vậy, tức đến không nói nên lời, vội vàng bưng khay đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận