Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 616. Không xem nữa

Chương 616. Không xem nữa


Khi vừa mới đến cảm thấy mình lên thể hiện một chút thái độ ủng hộ các đồng chí ở đây, bây giờ cảm thấy bản thân đến đây không sai. Ông ta thật sự mong Tống Đông Chinh có thể đạt được chút thành tích, không chừng sau này cục nông nghiệp thông qua cái này, cũng có thể đạt được thành tựu.

Tham quan trang trại xong, mấy người bắt đầu trở về thành phố. Tống Đông Chinh cũng theo về, chuẩn bị đích thân báo cáo công việc sửa đường với bí thư Khâu.

Trong xe jeep, phó cục trưởng tự giác ngồi ở phía trước cùng tài xế, Tô Du và Tống Đông Chinh thì ngồi ở phía sau.

Sau khi nhìn thấy phó cục trưởng nheo mắt thiếp đi, Tống Đông Chinh mới lặng lẽ đưa tay ra, nắm chặt lấy tay Tô Du, ngón cái xoa xoa ở phía trên.

Tô Du vươn tay nhéo anh một cái, anh cười tươi tới híp cả mắt.

Khi mọi người về thành phố đã là quá trưa, hai người ở căn tin ăn đại mấy món, mới đến tìm bí thư Khâu báo cáo công việc.

Tô Du báo cáo lại công việc khảo sát trang trại cho bí thư Khâu một lần nữa. Bí thư Khâu nghe Tô Du miêu tả tình hình bên đó cảm thấy rất là hài lòng, đặc biệt khi nghe Tống Đông Chinh nói về việc kiếm ngoại hối, thì càng có hứng thú hơn, lập tức cùng Tống Đông Chinh bàn bạc chuyện này.

Tống Đông Chính nói: “Số lượng lâm sản vẫn không đủ, hơn nữa phải tốn rất nhiều thời gian và nhân lực hơn trang trại. Cho nên tôi cảm thấy sau khi xây dựng trang trại hoàn toàn có thể thay thế lâm sản đổi ngoại hối. Thậm chí có thể kiếm được ngoại tệ trên quy mô lớn. Hơn nữa lần này thành phố bảo dưới huyện chúng ta sửa đường, tôi cảm thấy việc tăng thu ngân sách trong huyện là không thể chậm trễ được, không phải cứ chuyện gì cũng để thành phố hay tỉnh lấy tiền ra, đứa con nào cũng vòi tiền cha mẹ, nhiều con như thế, có nhiều tiền đến mấy cũng bị vét sạch thôi.”

Lời này là cảm xúc từ tận đáy lòng của bí thư Khâu, ông cũng nghèo giống như Tiểu Tống vậy, có nhiều chuyện cần phải làm nhưng tiền để xài thì quá ít.

Cho nên lần này bí thư Khâu cực kỳ ủng hộ Tống Đông Chinh: “Cậu có gan thì làm, tôi chỉ xem thành tích, chỉ xem kết quả. Ngoại trừ kinh phí thì hỗ trợ gì cũng được, nếu cần nhân lực kỹ thuật, thành phố sẽ nghĩ cách giúp cậu, thành phố không có thì tìm đến tỉnh, hoặc đến tỉnh khác mượn, tôi cũng sẽ mượn giùm cậu.”

Lời này của bí thư Khâu nói một cách rất là chắc chắn, ông chính là muốn hỗ trợ cho Tiểu Tống, hỗ trợ một cách thẳng thắn, ai bảo suy nghĩ của Tiểu Tống lại hợp với ông quá cơ chứ?

Buổi chiều sau khi báo cáo xong công việc, đến tối hai người cùng nhau trở về nhà, cha Tống và mẹ Tống vui không thể tả.

Hai vợ chồng mà, đương nhiên phải ở cạnh nhau mới tốt.

Thế là sau khi ăn cơm xong, cha Tống và mẹ Tống đã về phòng nghỉ ngơi từ sớm. Để không gian riêng tư lại cho Tô Du và Tống Đông Chinh.

Tô Du quay về phòng tìm kiếm bộ quần áo mình thích, sẵn tiện kiếm bộ đồ cho Tống Đông Chinh luôn, vừa xoay người thì bị Tống Đông Chinh ôm chặt lại, còn bị anh khóa môi. Sau khi hôn một cái thật sâu, Tống Đông Chinh cảm thấy bản thân như tiếp thêm sức mạnh vô hạn.

Thấy dáng vẻ hấp tấp của anh, Tô Du bất lực nói: “Đồng chí Đông Chinh, cả ngày hôm nay người đầy mồ hôi, còn đến trang trại một chuyến, đi tắm trước đi.”

Tống Đông Chinh ngoan ngoãn cầm lấy quần áo đi tắm. Mười phút sau anh tắm xong quay trở ra.

Tô Du: “…”

Đợi khi Tô Du tắm xong trở ra thì Tống Đông Chinh đã nằm sẵn trên giường. Tô Du cũng tắt đèn rồi nằm xuống, người bên cạnh đang nằm ngay ngắn bỗng dưng nhích tới: “Tô Du, anh nhớ em rồi.”

Tô Du nghe thấy giọng nói có chút hơi nóng, phả vào bên tai cảm thấy ngứa ngáy, cô giả vờ điềm tĩnh đáp lại một tiếng: “Ồ.”

Tống Đông Chinh nói: “Có muốn biết anh nhớ em như thế nào không?”

Tô Du phối hợp theo: “Nhớ thế nào?”

Tống Đông Chinh trực tiếp đè lên người cô.

Không giống hai ngày vừa mới tân hôn, biểu hiện lần này của Tống Đông Chinh giống như một người có kinh nghiệp hơn. Hơn nữa còn không biết khiến Tô Du vui tới mức nào.

Cho đến sau nửa đêm, hai người mới dừng lại.

“Anh coi anh đó, làm tới mức khắp nơi đều là dấu vết.”

“Không sao để anh giặt.” Tống Đông Chinh chột dạ nói.

Không giống như Tô Du mệt đến mức không muốn cử động, sau khi Tống Đông Chinh thở hổn ha hổn hển, còn biết đi lấy nước vào phòng cho hai người tắm sơ lại một chút, rồi tiếp tục lên giường ôm vợ mình.

Tô Du ngáp một cái, híp mắt nói: “Anh học ở đâu vậy?”

Thực chiến là không thể rồi, thời đại này không có mấy kiểu thị hiếu đó, với lại Tống Đông Chinh cũng không có cái gan này.

Tống Đông Chinh vui mừng nói: “Thích không?”

“Đừng đánh trống lảng, học ở đâu?”

“Khụ khụ, trong sách tự có Nhan Như Ngọc, trong sách tự có Hoàng kim ốc.”

Đây là xem mấy cái loại sách gì rồi này. Bỗng chốc Tô Du đưa tay ra nhéo anh một cái: “Huyện trưởng Tống, anh đúng là có tiền đồ nhỉ, cả loại sách đó mà cũng xem?”

Tống Đông Chinh lập tức sợ hãi: “Không xem nữa, không xem nữa, anh đốt hết rồi.” Dù sao vẫn còn nằm trong đầu anh đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận