Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 617. DINK?

Chương 617. DINK?


Tô Du biết anh đâu có thật thà như thế, nhưng cũng chỉ thể hiện tư tưởng trong sáng thuần khiết của mình thôi. Bây giờ biểu hiện xong rồi, Tống Đông Chinh cũng hạ màn, đương nhiên cô cũng không muốn tiếp tục truy cứu nữa. Cô vẫn rất tán đồng sự hiếu học của đồng chí Đông Chi, dù gì thì cô cũng có lợi.

“Đúng rồi, đồng chí Đông Chinh, anh làm gì mà vương vãi khắp nơi thế hả?”

Tống Đông Chinh giật mình thon thót, sau đó vươn tay ra ôm cô: “Anh còn định thương lượng với em một chút, anh nghe người ta nói, lấy cái này ra thì sẽ không mang thai, tạm thời chúng ta không cần mà.”

Tô Du quay đầu lại nhìn anh, sau đó dò xét từ trên xuống dưới: “Anh là muốn DINK(1) sao?” Không nhìn ra đó, đồng chí Đông Chinh này cũng biết theo phong trào nhỉ. Nhưng mà chuyện con cái, cô vẫn xem như tùy duyên. Dù sao khi quyết định kết hôn, cô đã chuẩn bị tâm lý sinh con rồi.

(1)Viết tắt của Double Income, No Kids) là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con. DINKs phải là những cặp vợ chồng có quan điểm sống không cần sinh con và thực tế không sinh con chung.

Nếu không muốn sinh, cô sẽ nói trước với Tống Đông Chinh rồi mới quyết định có nên kết hôn với anh không. Ngược lại, không ngờ người có ý kiến về chuyện sinh con cái lại là đồng chí Đông Chinh.

“DINK là cái gì?”

“Khụ khụ, anh mặc kệ là cái gì, dù sao có phải là anh không muốn sinh con không?”

“Không phải không muốn.” Tống Đông Chinh nói, “Em thấy cả năm nay anh về nhà cũng chẳng được mấy lần, em mang thai rồi anh cũng không thể chăm sóc em, có thể cũng chẳng chăm sóc được cho con. Hơn nữa em cũng đang làm thư ký cho bí thư Khâu, công việc đang bận rộn, nếu em mang thai rồi nhất định sẽ rất cực khổ. Anh định đợi sau khi anh điều về rồi chúng ta mới tính. Anh có thể chăm soc em. Em yên tâm, bây giờ anh đang rất cố gắng, anh cảm thấy cơ hội được điều về đây là rất lớn.”

Trong màn đêm, tâm trạng của Tô Du có hơi phức tạp, sau đó đưa tay véo nhẹ vào tai anh: “Thế anh có biết, phụ nữ lớn tuổi rồi sinh con rất nguy hiểm không.”

“…” Tống Đông Chinh sững sờ, anh vẫn chưa biết chuyện này. Trước đây khi mẹ anh sinh anh ra cũng đã hơn ba mươi rồi.

“Thế, hay là bây giờ sinh không, kỳ thực sau này chúng ta cũng có thể suy nghĩ đến mà, bây giờ không được, không cần con cái cũng được. Rất nhiều chiến hữu của cha anh đều là con nuôi.”

Khi nói câu này, giọng nói của Tống Đông Chinh hạ thấp xuống thấy rõ.

Tô Du ôm anh lại: “Đồng chí Đông Chinh, tâm trạng không vui rồi sao?”

“Không phải, chỉ là khi nãy nghĩ đến sau này con lớn lên giống em giống anh, bây giờ nghĩ đến sau này có thể sẽ không có người như thế tồn tại, có chút thất vọng. Quen rồi sẽ tốt thôi.”

Tô Du phụt cười một tiếng, giơ tay đẩy anh: “Em hù anh đó, anh tin thật sao?”

Tống Đông Chinh: “…”

“Chuyện có con tùy duyên đi, con người em rất tin vào duyên phận.” Tô Du thành thật nói.

Tháng mười là Quốc Khánh, thành phố hoàn toàn không có ý ăn mừng. Bởi vì tình hình ở bên Tây Nam đã rất nghiêm trọng, thậm chí cũng có thể đọc được trên báo của những người dân bình thường.

Trong phòng làm việc, Tô Du nhận được điện thoại của Lý Bình.

Chiều nay tan làm, cô đi thẳng đến một tiệm cơm Quốc Doanh gần trường học. Lý Bình đã chờ sẵn ở đó.

Nhìn thấy Tô Du tới, cô ấy mỉm cười đứng dậy: “Chị Tô Du.”

Tô Du vừa ngồi xuống liền nói: “Năm nay trường học cũng không có chuẩn bị hoạt động gì sao?”

“Không có, mọi người đều rất lo lắng, cho nên không tổ chức hoạt động. Hơn nữa, em cũng không có tâm trạng chuẩn bị. Em giao hội sinh viên cho Chu Ngọc rồi, tạm thời nghỉ học, chuẩn bị đến Tây Nam.”

“Em đi Tây Nam.” Tô Du nhớ tới chuyện Lý Bình từng nói với cô, Lý Bình là người đã từng được huấn luyện, có thể coi là binh sĩ bình thường rồi.

“Nhất định phải đi sao, nghĩ kỹ rồi chứ?”

“Nghĩ kỹ rồi.” Lý Bình nghiêm túc đáp, “Em cảm thấy em đã tìm được mục tiêu để bản thân nỗ lực phấn đấu rồi. Từ nhỏ em đã phải trốn tránh dưới mũi đao của kẻ dịch, khi đó đã có một ước mơ, hi vọng cha mẹ có thể trở về cứu em. Nhưng bọn họ phải ra ngoài cứu rất nhiều người khác. Cho nên em vẫn luôn mong mình có năng lực để đánh lại kẻ địch. Bây giờ em đã lớn rồi, em cảm thấy có thể thực hiện được ước mơ của mình. Chị Tô Du, em không sợ, chị đừng lo lắng cho em.”

Tô Du lau đi cảm giác cay cay nơi khóe mắt, nén nhịn chua xót trong tim, mỉm cười nói: “Chị không lo lắng cho em. Em đã được huấn luyện qua rồi, mạnh mẽ hơn chị. Chỉ là, nhớ đánh kẻ địch xong rồi thì sớm trở về nhà, chị vẫn trông chờ em. Nếu để chị không nhận được một chút hồi báo nào từ em, chị có thể sẽ giận cả đời đấy.”

Lý Bình mỉm cười: “Em chắc chắn sẽ trở về, em cảm thấy em không thể dứt áo ra đi được. Nếu không thì sẽ có lỗi với chị lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận