Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 619. Hy vọng

Chương 619. Hy vọng


Giang Hồ xua tay: “…Không không không, cô đừng hiểu lầm, ý của tôi là đồng chí nữ thì không cần đi mạo hiểm, suy cho cùng chúng tôi vẫn còn nhiều đồng chí nam đang ở đây mà.”

Lý Bình nghiêm túc nói: “Nam nữ bình đẳng, đồng chí nữ cũng có thể xung phong vào trận đại. Xin anh hãy tin tôi, tôi không sợ.”

“Như vậy cũng không được.” Giang Hồ nói, “Không có điều lệnh, cô chỉ có thể ở hậu cần, trừ phi người trước mặt chúng ta đánh xong, không còn một ai, cô mới có cơ hội lên tiền tuyến.” Nói rồi, anh ta tự tin nói: “Đương nhiên, đây cũng là chuyện không thể. Kẻ địch không có nhẫn nại, cô thấy đấy, cuộc phản kích sắp tới rồi.”

Nhìn thấy Lý Bình có hơi chán nản, anh ta nói: “Đừng nản lòng, thật ra vận chuyển hậu cần đối với chúng tôi mà nói cũng rất quan trọng. Không làm tốt hậu cần, áp lực của chúng tôi rất lớn. Trước khi các người đến, tôi đã một ngày không ăn gì rồi. Chúng tôi là cán súng, các cô là đạn.”

Lý Bình nghe thấy lời này, tinh thần chiến đấu trong lòng cô lại bừng lên, tuy không thể lên tiền tuyến đánh giặc, nhưng cô vẫn có thể cống hiến cho tiền tuyến theo cách khác: “Tôi sẽ cố gắng vận chuyển hàng hóa cho các anh.”

“Đúng rồi, cô tên là gì thế?” Giang Hồ ăn xong miếng bánh cuối cùng rồi hỏi.

“Lý Bình, tôi tên là Lý Bình. Mộc Tử Lý, Bình trong Bình Thủy Tương Phùng.”

“Tôi là Giang Hồ. Cha tôi họ Giang, mẹ tôi họ Hồ.”

Vừa uống một ngụm nước, lính báo hiệu liền chạy tới thông báo. “Kẻ địch lại đang chuẩn bị tác chiến nữa rồi.”

“Đến đúng lúc, ăn no rồi thì đánh với bọn chúng một trận.” Giang Hồ nói xong liền chạy ra tiền tuyến.

Lý Bình thu dọn đồ đạc rồi cùng bộ đội vận chuyển rời đi. Bọn họ còn phải tiếp tục qua lại giữa trạm trung chuyển và doanh địa, tiếp tục công việc vận chuyển hàng hóa cho doanh địa. Đội vận chuyển vừa mới rời đi, thì nghe thấy bên phía tiền tuyến vang lên tiếng lựu đạn nổ, mặt đất rung chuyển một hồi. Mọi người nằm rạp xuống đất, đợi tiếng nổ dừng lại mới vội vàng rời khỏi.



Bên phía thành phố Giang Đông, do tình hình ở Tây Nam, ít nhiều vẫn chịu ảnh hưởng đôi chút. Chẳng hạn quân nhân thoái ngũ ở các nơi cũng muốn được sắp xếp ra tiền tuyến, còn có một số vật tư cần vận chuyển.

Cũng may trận chiến này ở biên giới, vốn không giống với chiến tranh thành thị từng diễn ra trong nước.

Nhưng mà người dân vẫn cảm thấy có hơi lo lắng. Dù sao mới hòa bình được hơn mười năm, rất nhiều người lớn tuổi vẫn còn nhớ đến trận hỏa chiến mịt mù năm đó.

Cho nên biết việc tu sửa đường xá trong huyện là để thuận tiện cho việc vận chuyển vật tư, trong đội sản xuất cũng không cần công xã sắp xếp, đã tích cực tham gia vào công trình sửa đường, nhiều người lớn cũng cùng đến giúp đỡ, làm những việc trong khả năng của họ.

Trong toàn tỉnh, bởi vì nhiều nơi đã tiến hành sửa đường từ trước nên phương tiện vận chuyển vật tư tiến hành rất thuận lợi, điều này cũng tạo điều kiện cho vật liệu trong tỉnh dồn về nhanh chóng rồi vận chuyển ra tiền tuyến.

Bí thư Khâu thấy từng chiếc xe bắt đầu xuất phát, trong lòng sầu não, ông nhớ đến những chuyện năm đó khi mình còn ở trong quân đội.

Nếu không phải đã thay đổi công việc, ông có thể cũng sẽ lên chiến trận, chiến đấu cùng các đồng chí.

Bây giờ, chỉ có thể ở gắng sức ở hậu phương vì bọn họ.

Bên cạnh ông, vẻ mặt Tô Du đầy lo lắng. Tiểu Chí và Lý Bình còn có Giang Hồ đều đang chiến đấu ngoài tiền tuyến.

Từ sau khi chiến tranh nổ ra, cô chẳng nhận được một tin tức gì từ họ.



Tiền tuyến, Lý Bình cũng bắt đầu viết nhật ký khi đang nghỉ ngơi ở doanh địa ngoài tiền tuyến.

“Hôm nay là ngày phản kích đầu tiên, đạn pháo càng lúc càng mãnh liệt, thế nhưng lần này, mặt trận của chúng ta cuối cùng cũng có thể mở rộng… các chiến sĩ anh dũng đang đối mặt với hỏa lực, cố gắng đuổi quân địch ra khỏi đất nước, để mảnh đất này tránh xa nỗi lo chiến tranh…”

Viết xong nhật ký, tiếng pháo đạn trên tiền tuyến cũng dừng lại. Đội hậu cần biết lại sắp bắt đầu phân phát vật tư rồi.

Bởi vì chiến tuyến đã dịch chuyển, nên con đường vận chuyển vật tư cũng dài ra, vật liệu được vận chuyển theo từng đoạn, mấy người Lý Bình chịu trách nhiệm đặc biệt trong việc tiếp nhận vật liệu ở đoạn này của tiền tuyến. Cho nên thời gian mà bọn họ ở lại tiền tuyến cũng nhiều thêm.

"Tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng!"

Ban hậu cần mới chuẩn bị xong, thì nhìn thấy một cái băng ca từ bên ngoài chuyển vào, sau đó nhân viên y tế tiến lên cấp cứu, sau một hồi hoảng loạn, bác sĩ lại lắc đầu.

Một toán quân linh còn khá trẻ cùng nhau vây quanh băng ca khóc nấc lên.

Sau khi mấy người Lý Bình và đội hậu cần biết được là chuyện gì, cũng đều hướng về phía băng ca mà kính lễ. Mấy ngày nay xảy ra không ít chuyện như thế này. Nhưng mỗi lần còn lại một hơi thở, rất nhiều người đều bị khiêng đi cùng với bao hy vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận