Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 621. Y tá Lâm

Chương 621. Y tá Lâm


Hàng ngày, chỉ riêng việc vận chuyển, những nhân viên vận chuyển ban hậu cần như Lý Bình đã bận đến nỗi chân không chạm đất, có đôi khi thậm chí phải đi bộ hơn mười dặm để vận chuyển tài nguyên. Tay chân đều đông cứng, nứt nẻ ra. Lúc tới vốn đã không béo, giờ đã gầy trơ cả xương. Trên mặt còn nổi lên hai mảng da đỏ bừng vì bị đông lạnh.

"Nếu lúc mới tới trông cô như thế này thì chắc chắn tôi không nhận ra cô đâu. Phải chịu khốn khổ nhiều như thế, sau này còn dám làm quân nhân nữa không?"

Giang Hồ ngồi trên bao cát, vừa ăn gì đó vừa nhìn về phía trước.

Lý Bình xoa xoa tay, nghiêm túc nói, "Sao không dám? Bây giờ tôi còn cường tráng hơn hồi trước ấy chứ, một mình tôi có thể vác đồ 100 cân đấy."

Giang Hồ nhìn cô rồi sau đó cười nói, "Thật sự không nhìn ra đấy, bản thân cô cũng chưa đến một trăm cân nhỉ."

"Sức mạnh chịu đựng của con người có thể vượt qua cân nặng của mình."

"Sinh viên đại học đúng là hiểu biết nhiều ha. Đợi kết thúc chiến tranh, cô cũng phải đi về đi học rồi." Giang Hồ nhìn về phía trước, "Với tình hình như vậy, có lẽ cũng nhanh thôi."

Ai cũng không ngờ trận đánh này lại nhanh như thế, nhưng dường như cũng không ngoài dự đoán. Dù sao tất cả kẻ địch đều là hổ giấy.

Lý Bình gật đầu, "Đợi đến khi kết thúc thì sẽ về học tiếp, tranh thủ tốt nghiệp sớm một chút giống chị Tô Du." Cô nói với vẻ hơi tiếc nuối, "Nếu lúc trước tôi cố gắng hơn chút nữa, tốt nghiệp sớm một chút giống chị Tô Du thì bây giờ có lẽ đã là quân nhân chính thức, có thể cầm súng đánh kẻ địch rồi."

Giang Hồ cười nói, "Giờ vẫn chưa muộn, đợi cô tốt nghiệp rồi đến đơn vị đồn trú, tôi sẽ chờ cô ở đơn vị đồn trú."

Lý Bình nói, "Ừ, đến lúc đó chúng ta sẽ là chiến hữu chân chính rồi."

Giang Hồ nhìn cô, nói, "Có thể là chiến hữu cách mạng không?"

Lý Bình sửng sốt một chút, nhìn ánh mắt ấm áp của Giang Hồ, cô cúi đầu, hai mảng đỏ trên mặt càng rõ ràng hơn.

...

Tất cả mọi người còn tưởng phải đánh tiếp, nhưng cuối cùng đến hạ tuần tháng mười một đã ngừng chiến rồi.

Sau khi nghe được tin tức này, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Một số người muốn reo hò thắng lợi, nhưng nghĩ đến những người bên cạnh đã nằm xuống, tiếng reo hò đến bên miệng đều hóa thành tiếng nức nở, rồi sau đó ôm nhau, vỗ lưng an ủi.

Thắng lợi, hòa bình rồi.

"Tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng, anh đừng xảy ra chuyện gì đấy nhé, tiểu đội trưởng?"

Một tiểu binh nâng tiểu đội trưởng nhà mình đến chỗ doanh trại vệ sinh. Các y tá vội vàng đặt người lên trên cáng.

Nhận ra người nằm trên cáng, một y tá nhất thời mở to hai mắt nhìn, "Tô Tiểu Chí, Tô Tiểu Chí bị làm sao thế?"

"Tiểu đội trưởng của chúng tôi bị ngã." Tiểu binh lau nước mắt nói. Lúc đánh giặc cậu không ngã xuống, sao đánh xong thì lại ngã xuống thế chứ.

Nghe được tin tức này, y tá nhỏ vội vàng chạy đi tìm quân y tới khám và chữa trị. Nhìn Tô Tiểu Chí nằm trên giường, gương mặt bẩn thỉu dơ dáy, trên mặt còn đầy thương tích, môi nứt nẻ, cô đau lòng rơi nước mắt.

"Thiếu dinh dưỡng, áp lực quá lớn vả lại còn mệt nhọc quá độ nữa. Không sao, nghỉ ngơi nghỉ ngơi, rồi bổ sung dinh dưỡng là được." Bác sĩ quân y nói.

"Làm tôi sợ gần chết." Tiểu binh vuốt ngực.

Y tá nhỏ vội vàng đi bưng nước tới lau mặt, lau tay cho Tô Tiểu Chí, lại dùng bông băng chấm lên môi cậu ta một lúc.

Trong lúc ngủ mơ, Tô Tiểu Chí cảm giác có đôi bàn tay dịu dàng vuốt ve mình, hơn nữa còn cho mình uống nước, nước lại còn ngọt nữa.

Chị cả, chắc chắn là chị cả rồi, chỉ có chị cả mới đối tốt với cậu như thế.

Cậu gian nan mở to mắt, liền nhìn thấy một gương mặt mơ hồ chuyển động trước mắt mình.

Y tá nhỏ nói, "Tô Tiểu Chí, anh tỉnh rồi hả?"

"Chị cả." Tô Tiểu Chí cười cười.

Y tá nhỏ: "... Ai là chị cả cơ?"

Tô Tiểu Chí nghe thấy giọng nói có phần hung ác thì giật mình một cái, ánh mắt cuối cùng cũng có thể nhìn rõ rồi. Thấy gương mặt của y tá nhỏ trước mắt, cậu liền phát hoảng, "Cô là ai thế?"

"Tôi, tôi là Lâm Hiểu Quang mà?"

"Lâm Hiểu Quang là ai?"

"..." Y tá Lâm nghẹn lời, "Tôi, lúc trước tôi từng làm trong bệnh viện quân khu. Anh bị thương, tôi từng chăm sóc anh đấy."

Lúc này, Tô Tiểu Chí mới nhớ ra, thì ra là cô y tá hung dữ đấy. Cậu cảm thấy mình đúng thật là đen đủi, đến trên chiến trường đây rồi cũng có thể gặp được cô y tá này.

"Y tá Lâm, sao cô lại trở thành như thế này rồi? Vừa rồi tôi còn không nhận ra đấy."

Y tá Lâm sờ sờ mặt mình, "Tôi làm sao?" Sau đó đánh giá bản thân một chút, "Anh thấy tôi xấu đi hả?"

Biết nói thế nào bây giờ? Tô Tiểu Chí sờ sờ đầu, lúc trước cô y tá này ăn mặc sạch sẽ, tóc buộc ngay ngắn chỉnh tề, thoạt trông rất nhẹ nhàng, giờ chưa kể mặt xám mày tro, mặt cũng hóp đi nhiều, hai quầng thâm siêu to ngay dưới mắt, trông cứ như đã biến thành người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận