Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 622. Chiến tranh kết thúc

Chương 622. Chiến tranh kết thúc


Nhưng rất nhanh sau đó, cậu liền bình tĩnh lại. Đây là doanh trại vệ sinh trên mặt trận tiền tuyến, y tá nhỏ này có lẽ cũng phải chịu khổ ở tiền tuyến.

"Ý của tôi là, y tá Lâm, cô vất vả rồi."

Nghe được lời này của Tô Tiểu Chí, y tá Lâm không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.

Nhìn thấy cô cười, lộ ra răng nanh ngay ngắn, đôi mắt trên gương mặt tối đen cũng có vẻ rất có sức sống, Tô Tiểu Chí chợt cảm thấy thật ra y tá này cũng khá là xinh đẹp.

Ừ, với điều kiện tiên quyết là vào lúc không hung dữ.

Cũng may tâm trạng của y tá Lâm đang rất tốt, vẫn luôn tươi cười đón chào với cậu. Đợi đến lúc đi làm việc còn dịu dàng dặn dò cậu, bảo cậu không được lộn xộn, tiêm hết kim dinh dưỡng đã.

Tô Tiểu Chí cảm thấy y tá nhỏ đã thay đổi tính nết. Cậu cảm thấy thế rất tốt, đồng chí nữ vẫn nên dịu dàng như chị cả nhà cậu thì tốt hơn. Không thể giống như chị dâu cả của cậu, quản giáo anh trai cậu cứ như con vậy.

Khụ khụ, không đúng, y tá nhỏ này thế nào cũng không liên quan gì tới cậu hết.

Một đồng chí đầu quấn băng bước từ bên ngoài vào, nhìn thấy Tô Tiểu Chí đã tỉnh, cười nói, "Người anh em, cậu số đỏ thật đấy, tìm được một y tá làm người yêu, rời khỏi chiến trường còn có thể gặp yêu cậu."

Tô Tiểu Chí nói, "Gặp người yêu gì cơ?"

"Thì là cô y tá vừa rồi, y tá Lâm đấy. Lúc thấy cậu ngất xỉu, người ta còn khóc cơ. Ôi... hâm mộ ghen tị quá. Cô ấy cứ kêu: Tô Tiểu Chí, Tô Tiểu Chí, anh đừng xảy ra chuyện gì đấy nhé. Đồng chí nữ người ta cũng tốt với cậu ghê."

Nghe lời đồng chí nói thế, Tô Tiểu Chí nhất thời đơ ra, sau đó đỏ mặt nói, "Nói lung tung gì thế. Chúng tôi, chúng tôi không có quan hệ gì hết. Không tin anh đi hỏi các đồng chí khác xem, tôi vừa tỉnh lại còn không nhận ra người ấy chứ."

Những người khác trong phòng bệnh lập tức nhìn ra chỗ khác, xem như không nghe thấy gì. Có phải người yêu thật không thì không biết, dù sao y tá Lâm cũng thật sự quan tâm ông đồng chí này.

Đồng chí quấn băng trên đầu nói, "Thế cậu có người yêu chưa?"

Tô Tiểu Chí lắc đầu, "Không, tìm người yêu làm gì chứ, tôi còn nhiều việc phải làm lắm." Giống như anh trai cậu, tìm vợ về nhà quản giáo như con, ví dụ như anh Tống của cậu tìm vợ về nhà... Ừ, chị cả không giống thế.

Đồng chí nọ nói lời thấm thía, "Đồng chí Tô Tiểu Chí, phải chung đụng nhiều mới tích lũy quan hệ được. Chiến tranh kết thúc, nên tìm một cô người yêu đi thôi. Tìm người yêu, sinh đứa con, góp một viên gạch vì sự nghiệp xây dựng tổ quốc."

Tìm y tá nhỏ kết hôn sinh con? Tô Tiểu Chí nhớ tới cảnh tượng mỗi ngày nhìn thấy y tá nhỏ cầm ống kim tiêm tiêm cho cậu, sợ tới mức vội vàng nằm lên giường, che kín đầu.

Y tá Lâm quay về liền nhìn thấy cậu bưng kín đầu, vội vàng đi tới, kéo ra, "Đừng che thế, đầu anh đang choáng váng, cần phải hô hấp tử tế."

Tô Tiểu Chí lập tức nhắm mắt lại. Không nhìn thấy, không nhìn thấy...

"Thì ra ngủ rồi à. Ngủ ngon nhé." Y tá nhỏ đắp chăn lên cho cậu.

Tô Tiểu Chí cảm nhận được cô nhẹ nhàng dém lại chăn, trong lòng cảm thấy, thật ra có đôi lúc y tá nhỏ cũng dịu dàng lắm.

Chiến tranh kết thúc, sau khi về tới nơi đóng quân ở hậu phương, các quân nhân mới lục tục gọi điện thoại về nhà hoặc viết thư báo bình an.

Sau khi nhận được điện thoại từ Lý Bình và Tô Tiểu Chí, Tô Du cuối cùng đã có thể yên tâm.

Kết thúc rồi.

Trải qua chiến tranh, hòa bình có vẻ càng thêm đáng quý. Tuy Tô Du không lên chiến trường, nhưng cô lại không muốn trải nghiệm tâm trạng lo âu thấp thỏm này nữa. Vẫn là xã hội hòa bình đáng quý, cố gắng làm tốt công tác dân sinh, phát triển kinh tế, để người dân có một cuộc sống ấm no.

Tô Du lại gọi điện thoại cho bên phía Tống Đông Chinh.

Cô cũng nghe Lý Bình kể cô ấy gặp mặt Giang Hồ trên chiến trường, Giang Hồ cũng không có chuyện gì. Cô biết chắc chắn Tống Đông Chinh cũng rất nhớ mong tin Giang Hồ.

Sau khi nghe được tin tức, Tống Đông Chinh thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, cười nói, "Anh sớm biết thằng nhóc này mạng lớn mà. Anh kể cho em nhé, trước kia anh toàn bị kẻ địch ném bom nổ, lúc ấy cậu ta còn làm tiểu binh mà lại chẳng bị làm sao hết."

Tô Du cười nói, "Đồng chí Đông Chinh, chiến tranh kết thúc rồi, bây giờ chính là lúc chúng ta phát huy năng lực đấy. Anh có lòng tin không?"

Tống Đông Chinh tràn đầy ý chí chiến đấu, "Đương nhiên là có, năm tới em cứ chờ anh trong thành phố đi."

Bởi vì chiến tranh đã kết thúc nên tất cả cơ quan đơn vị cũng đều nhẹ nhàng thở ra. Đặc biệt là bộ phận hậu cần, công việc vận chuyển vật tư lúc trước giờ cũng có thể dừng lại rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận