Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 624. Phê bình

Chương 624. Phê bình


Đầu tháng giêng năm 1963, tình hình ở tiền tuyết đã hoàn toàn ổn định.

Trong nơi đóng quân phía Tây Nam, các quân nhân được triệu tập từ khắp nơi trên cả nước bắt đầu thu dọn hành lý, quay về quân khu của mỗi người. Từng chiếc xe tải quân dụng lớn đỗ ở ven đường, các quân nhân xếp đồ lên xe.

Có một vài nhóm quân nhân đã từng kề vai chiến đấu giờ phải ly biệt, cả đám ôm ấp chia tay nhau.

Lý Bình cũng phải lên xe của quân khu tỉnh đi rồi.

Tới lúc sắp lên xe, Giang Hồ đưa cho cô một chiếc vòng cổ làm từ xác đạn, đeo ngay trên cổ cô, "Phát súng đầu tiên tôi nổ ở Tây Nam, bắn trúng kẻ địch đầu tiên."

Lý Bình vuốt xác đạn treo một bên trên cổ, gương mặt đỏ lên vì lạnh lại bắt đầu nóng lên, lấy từ trong ví tiền của mình ra một cây bút máy đã sử dụng, đặt vào trong tay Giang Hồ, "Sau khi lên chiến trường, tôi vẫn luôn dùng nó để viết bản thảo. Dùng được lâu lắm rồi."

Giang Hồ vui sướng giữ chặt lấy, trên mặt cũng không có vẻ ngại ngùng gì, chỉ mím môi nhìn cô cười.

"Tôi có thể thường xuyên viết thư cho cô chứ? Liền dùng cây bút này để viết cho cô nhé."

"Ừ." Lý Bình gật đầu.

Giang Hồ lại nói, "Đến năm mới, nếu rảnh tôi sẽ đến Giang Đông thăm anh Tống... Ừm, tôi có thể đến nhà thăm cô không?"

Lý Bình kinh ngạc há hốc mồm.

"Không tiện cũng không sao đâu, chúng ta có thể gặp mặt ở bên ngoài cũng được." Giang Hồ cũng phát hiện mình hơi gấp gáp, lập tức sửa lại lời nói.

Anh ta cũng rất muốn hiểu biết thêm về cuộc sống của Lý Bình, muốn càng thân thiết hơn với cô.

Đây là cô gái tốt nhất mà anh ta từng gặp, lòng anh ta rất rất rất thích.

"Đến lúc đó rồi nói sau.'' Lý Bình cố gắng bình tĩnh nói, tim đập thình thịch thình thịch.

Nghe thấy Lý Bình không lập tức từ chối, Giang Hồ càng cười vui vẻ hơn.

Sau khi ngồi lên xe, Lý Bình vẫy tay với Giang Hồ, trong tay nắm chặt vòng cổ trên cổ.

Lòng vừa ê ẩm vừa ấm áp, thì ra đây chính là hương vị tình yêu mà chị Tô Du đã nói.

Sau quá trình lặn lội đường xa, xe của quân khu tỉnh cuối cùng đã trở về tỉnh lị. Vì là xe trở về từ tiền tiến nên đến lúc vào trong tỉnh, họ được nhân dân trên đường nhiệt tình nghênh đón.

Biết hôm nay Lý Bình quay về, đám trẻ trong quân khu tỉnh cũng đều chạy đến nghênh đón đoàn xe. Lý Ái Đảng chen chúc đi dẫn đầu phái trước, nhìn một hồi lâu mới nhận ra chị cả đã gầy một vòng, trên mặt còn có vết thương do nứt nẻ vì trời lạnh, lập tức vẫy tay kêu lên, "Chị cả, chị cả."

Lý Bình không nghe thấy tiếng, nhưng khi cô hướng mắt nhìn hai bên cũng đã nhìn thấy người. Sau khi nhìn thấy đám Lý Ái Đảng, cô vui vẻ phất tay.

"Xem kìa, chị cả đang vẫy tay với em đấy." Lý Ái Đảng cười, tán dóc với chị ba Lý Ái Quân ở bên cạnh.

Lý Ái Quân kinh ngạc nhìn chị cả, "Ái Đảng, em xem chị cả đã trở thành thế này rồi kìa. Làm quân nhân khổ thật đấy."

"Vô nghĩa, làm quân nhân vốn là việc khổ nhất. Vậy nên chị cả mới phải huấn luyện chúng ta như thế chứ."

Trong lòng Lý Ái Quân vô cùng khâm phục người chị cả Lý Bình này. Nếu đổi thành mình, trên mặt bị nứt toác cả ra như thế, chắc chắn sẽ khóc muốn chết.

Sau khi về tỉnh, trước hết, mọi người được tuyên dương, rồi sau đó cuối cùng mới có thể trở về nghỉ ngơi. Lý Bình ra khỏi quân khu tỉnh, đi về nhà trong sự vây quanh tiếp đón của đám trẻ trong đại viện.

Vừa về đến nhà thì Lý Quốc Lương cũng đã trở lại. Nhìn thấy con gái lành lặn về đến nhà, tảng đá trong lòng ông ta mới hạ xuống. "Thật sự không sao đấy chứ?"

"Không sao ạ." Lý Bình cười nói.

Trải qua cuộc chiến lần này, tâm thái của cô bây giờ đã khác rồi. So với tâm thái có phần căm hận trước kia, tâm thái của cô bây giờ có vẻ càng hòa nhã hơn. Đối xử tốt với cô, cô liền cảm ơn, đối xử không tốt với cô, cô cũng không căm hờn, cư xử bình thường lại với người ta là được.

Đối mặt với sự sống và cái chết, nhiều chuyện đã không còn quan trọng nữa.

Mẹ Lý cũng nhìn cô, "Không sao là tốt rồi. Sau này đừng buông thả như thế nữa. Đang đi học yên lành, con chạy đi đánh giặc làm gì. Chuyện này không liên quan gì đến con hết, mỗi ngày người trong nhà đều lo lắng không yên tâm về con đấy."

Lý Quốc Lương nghe nói như thế, mất hứng nhìn bà ta, "Bà nói gì đấy hả, đánh giặc là xấu à?"

Mẹ Lý nói, "Tôi ngày nào cũng thấy ông lo lắng cho nó đấy. Chuyện này vốn không cần..."

"Bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của mỗi người. Bình Bình đi tham chiến là đúng!"

Lý Quốc Lương nghiêm túc nói.

Mẹ Lý bị phê bình, mím môi rồi không nói chuyện. Bà ta biết phải bảo vệ quốc gia, nhưng bà ta vẫn cảm thấy con gái của mình cũng không phải quân nhân, rõ ràng có thể không đi, không gây phiền toái thêm cho người nhà, nhưng cuối cùng cứ làm ầm ĩ đòi đi. Trên chiến trường thiếu một người là cô thì không thể đánh nhau nữa chắc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận