Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 625. Núi đao biển lửa

Chương 625. Núi đao biển lửa


Lý Ái Đảng nói, "Mẹ à, chị cả đi là đúng đấy. Nếu không phải vì tuổi còn nhỏ thì con cũng muốn đi." Rồi sau đó lôi kéo Lý Bình, "Chị, kể cho bọn em mấy chuyện, mấy chuyện trên chiến trường chút đi."

Lý Bình không có cảm xúc gì với phản ứng của mẹ Lý, làm như không nghe thấy. Nghe thấy Lý Ái Đảng hỏi chuyện chiến trường, cô ta đáp, "Chị viết cả nhật kí trên chiến trường đấy, đợi lát nữa em lấy mà đọc."

"Oa, chị cả, chị chuẩn bị quá đầy đủ luôn." Lý Ái Đảng thích thú nói.

Vì Lý Bình đã trở về nên bất kể mẹ Lý nghĩ thế nào thì nên chúc mừng vẫn phải chúc mừng. Mua thức ăn, mua thịt, người trong nhà ăn một bữa ra trò. Đương nhiên, Lý Ái Đảng và Lý Ái Quân đều tự giác nhường Lý Bình ăn nhiều một chút, không cướp thức ăn như trước đây nữa.

Bọn họ đều nghe nói trên tiền tuyến vận chuyển vật tư khó khăn nên ở chiến trường không được ăn ngon.

Lý Ái Hồng thấy mọi người đều chú ý đến Lý Bình, bèn nói, "Cha, con không muốn đi học. Con muốn tham gia quân ngũ."

Có gì tài ba cơ chứ, việc chị cả có thể làm, cô ta cũng có thể làm.

Lý Quốc Lương nghe nói như thế thì nhìn cô ta một cái, cũng không để ý tới cô ta, tiếp tục tán gẫu chuyện tiền tuyến với Lý Bình.

"Cha." Lý Ái Hồng gọi.

Lý Quốc Lương nhíu mày nói, "Chuyện của bản thân con tự quyết định đi, chỉ cần sau này con không hối hận là được."

"Con không hối hận." Lý Ái Hồng nói.

Lý Quốc Lương thấy cô ta ương ngạnh cãi bướng, nghiêm túc nói, "Nhà họ Lý chúng ta không có lính đào ngũ. Nếu đến lúc đó chính con không chịu được khổ mà muốn quay về thì tự tay cha sẽ đánh gãy chân con!"

Mẹ Lý nghe vậy, vội vàng nói, "Ái Hồng, con học hành cho tử tế, tham gia quân ngũ làm gì chứ. Nhà chúng ta nhiều quân nhân quá rồi. Chị cả con, em trai con đều đã đi lính, con đi chung cho vui làm gì."

Lý Ái Quân nhấc tay nói, "Còn con nữa. Mẹ, con có ý định làm chiến sĩ văn công, con muốn đi thi vào đoàn văn công."

Mẹ Lý: "..."

Lý Ái Hồng nói, "Con sẽ không làm lính đào ngũ. Con cũng là con cháu của quân nhân, con không thể kém hơn người khác."

Lý Quốc Lương nói, "Con đã nghĩ kĩ rồi thì tự con quyết định đi. Nhưng cha sẽ không đi quan hệ gì cho con đâu đấy, con được phân tới đâu thì tới đó."

"Thế chị cả thì sao, sau này chị cả vào bộ đội, cha cũng không đi quan hệ cho chị ấy chứ?"

Lý Bình nói, "Chị không cần." Cô là sinh viên đại học, có ưu thế rất lớn khi vào quân đội.

Lý Quốc Lương nói, "Nghe thấy chưa? Chị cả con cũng như thế, kể cả Ái Đảng."

Lý Ái Đảng lập tức tỏ thái độ, "Con cũng không cần." Nam tử hán đại trượng phu đương nhiên phải dựa vào chính sức mình rồi. Chị cả đã nói nếu dựa vào gia đình sẽ không thể đi xa.

"Thế con cũng không cần." Lý Ái Hồng mạnh miệng nói. Cô ta cho rằng kể cả không có cha giúp thì chú chú bác bác biết quan hệ của cô ta cũng chắc chắn sẽ không để cô ta chịu thiệt thòi quá.

Lý Quốc Lương nghe được quyết định của cô ta, cũng không muốn nói đến chuyện này tiếp nữa. Ông ta nói với Lý Bình, "Bình Bình, ăn nhanh chút, ăn xong hai chúng ta vào phòng làm việc tâm sự."

"Vâng." Lý Bình tăng nhanh động tác ăn cơm.

Buổi tối, Lý Quốc Lương và Lý Bình tiến hành thảo luận trong thời gian rất lâu, chủ yếu là Lý Bình xét đoán kinh nghiệm ở tiền tuyến, Lý Quốc Lương yên lặng nghe.

Đợi Lý Bình nói xong rồi, nước trà trong chén của Lý Quốc Lương cũng đã nguội từ lâu.

Ông ta nói, "Lên tiền tuyến một lần, chịu nhiều cực khổ như thế, đã biết làm quân nhân không dễ dàng rồi ha. Sau này còn muốn tham gia quân ngũ nữa không?"

"Muốn tham gia quân ngũ ạ." Lý Bình kiên định nói. "Cha, chính vì được đi một lần như thế nên con mới càng hiểu biết thêm về sự vĩ đại của quân nhân. Con muốn trở thành một người có ích, con muốn trở thành một quân nhân bảo vệ quốc gia.”

Nhìn thấy Lý Bình kiên định như thế, trong lòng Lý Quốc Lương rất đỗi vui mừng và cảm động.

Không ngờ, trong số nhiều đứa con như thế, cô con gái sống bên cạnh mình ít nhất lại mới là người có cùng niềm tin với ông ta.

"Bình Bình, cha tin tưởng trong tương lai, con có thể trở thành một quân nhân ưu tú." Lý Quốc Lương tự tin nói.

Một quân nhân có niềm tin chắc chắn sẽ là một quân nhân xuất sắc. Ông ta tin tưởng điều này.

Lý Bình cười nói, "Cha, cảm ơn cha."

Cô nói lời này chân thành hơn hẳn so với bất cứ thời điểm nào trong quá khứ. Lên chỉ huy trên chiến trường, cô đã biết sự gian nguy của chiến tranh, đây là chiến tranh biên giới. Nghĩ đến cha mình đã trải qua ba năm chiến tranh, là người chân chính còn sống trong núi đao biển lửa.

Trong lòng cô vốn còn đôi phần oán giận ông ta thì giờ đã không còn nữa. Tuy rằng cha đã từng đối xử không thân thiết lắm với cô, song không thể phủ nhận, ông ta cũng là một người đáng được tôn trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận