Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 626. Lý Bình và Giang Hồ

Chương 626. Lý Bình và Giang Hồ


Có lẽ ông ta không phải một người cha tốt có trách nhiệm, nhưng chí ít, ông ta cũng không đáng bị cô oán giận.

Ở một bên khác, mẹ Lý còn đang làm công tác tư tưởng cho Lý Ái Hồng, bảo cô ta không cần tham gia quân ngũ. Mà cho dù muốn đi lính thì cũng phải học xong mới đi, như vậy mới có thể làm công việc thoải mái.

Lý Ái Hồng ăn ngay nói thật rõ ràng, "Mẹ, con không thi đỗ đại học được đâu."

Bản thân cô ta cũng biết thành tích của mình thế nào, có thể học đến trung học là không tệ rồi. Lúc trước, ban đầu cô ta cũng không nghĩ sẽ đi học đại học, cho nên thành tích trên lớp cũng chỉ bình thường, không có hi vọng học đại học. Giờ cũng chỉ còn nửa học kì nữa, trong lòng cô ta hiểu rõ.

"Thế..." Mẹ Lý cũng sốt ruột, con gái đã nói không thi đỗ, vậy chắc chắn là không thi đỗ.

"Phấn đấu một chút cũng không được à?"

"Trừ phi cha đi cửa sau cho con thôi." Lý Ái Hồng nói.

Mẹ Lý nghẹn lời. Đây là chuyện không thể nào. Tuy rằng bà ta nhiều ý nghĩ, nhưng cũng biết giới hạn của chồng mình ở đâu.

"Thế phải làm sao đây?"

"Vậy nên con phải tham gia quân ngũ. Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đều nghĩ cả rồi. Bây giờ đã đánh giặc xong, trong thời gian ngắn cũng không thể lại đánh thêm trận lớn nữa, con không cần lên chiến trường. Hơn nữa, trong quân đội, cha con quen biết nhiều người như thế, đến lúc đó, kể cả cha có mặc kệ con thì người ta nhìn thấy con còn có thể mặc kệ con à?"

Mẹ Lý gật đầu, cảm thấy đạo lý này cũng đúng. Bà ta nhẹ nhàng thở ra, "Con, đứa nhỏ này thì ra đã lên kế hoạch cả rồi. Mẹ còn tưởng con vì căm ghét, kích động quá nên mới đòi tham gia quân ngũ cơ. Mẹ sợ gần chết đấy. Trận chiến lần này có chị cả con đi, mẹ đã lo lắm rồi. Nếu con lại đi thì có lẽ mẹ sẽ bị mất ngủ mất."

Lý Ái Hồng nói, "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con có bao giờ làm mẹ lo lắng chưa?"

Mẹ Lý nở nụ cười, cảm thấy con gái khai thật đúng là quá thân thiết, từ nhỏ đã đồng lòng với bà ta. "Nếu đã như thế thì mẹ không khuyên con nữa. Con tham gia quân ngũ cũng tốt, nghe nói học đại học không được yêu đương. Nếu con học đại học thì không biết bao giờ mới có thể kết hôn nữa. Đợi con đi lính rồi, mẹ liền tìm người có phẩm tính tốt xem xem. Chúng ta tìm một người ưu tú kết hôn."

Lý Ái Hồng ngượng ngùng nói, "Mẹ, nói đến chuyện này làm gì, còn sớm mà."

"Không sớm nữa, mẹ phải thăm hỏi hộ con thôi."

Mẹ Lý nhớ tới cuộc sống bây giờ của mình, cảm thấy chuyện gả cho người tốt càng quan trọng hơn cả. Còn những chuyện khác thì để tính sau.

"Mẹ, thế chị cả thì sao, mẹ chuẩn bị tìm cho chị ấy người như thế nào?" Lý Ái Hồng hơi khẩn trương nói. Cô ta biết, chị cả là sinh viên đại học, lại lớn tuổi hơn cô ta nên chắc chắn sẽ gả trước, đến lúc đó mẹ làm mai người tốt cho chị cả mất thì làm sao?

"Chị cả con ấy à..." Mẹ Lý nghĩ ngợi, nhớ đến dáng vẻ dầu muối không vào của con gái nhà mình, hơi thở dài, "Chị cả con tính nết như thế thật đúng là không dễ tìm. Trước cứ mặc kệ đã, còn hai năm nữa nó mới tốt nghiệp cơ mà, tìm cho con trước."

Nghe thấy mẹ Lý cam đoan như thế, lúc này Lý Ái Hồng liền nhẹ nhàng thở ra.

Những chuyện khác cô ta đã thua kém chị cả thì trong chuyện tìm người yêu này, nhất định phải hơn chị cả.

Buổi chiều ngày hôm sau, Tô Du vừa tan tầm đã nhìn thấy Lý Bình mặc quân trang lót bông, đội mũ và khăn quàng cổ đứng bên ngoài đại viện thị ủy.

Tuy rằng cô bọc mình thật kín mít, nhưng Tô Du vẫn rất nhớ rõ cô, liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, vui vẻ chạy tới, "Lý Bình, em tới lúc nào đấy, sao không đi vào tìm chị?"

"Vừa đi qua không lâu, không muốn làm phiền công việc của chị." Lý Bình cười nói.

"Giờ đã là cuối năm rồi, cũng không bận gì cả. Đi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, tiện thể tâm sự."

Hai người tìm đến tiệm cơm quốc doanh gần đó, ngồi xuống, Tô Du gọi hai bát sủi cảo và một bát mì sợi thịt lợn, rồi mới lôi kéo Lý Bình nói chuyện.

Vì sợ liên quan đến cơ mật quân sự nên Tô Du cũng không hỏi đến tình hình cụ thể, chỉ hỏi Lý Bình làm việc ở tiền tuyến có khổ không, phụ trách công việc gì.

Nghe Lý Bình nói đến hoàn cảnh gian khổ ở đó, cô cũng tấm tắc thành tiếng. Hiện thực lúc nào cũng càng gian khổ hơn so với trong tưởng tượng. Đặc biệt vào lúc này, sức mạnh quốc gia không mạnh, vật tư còn khan hiếm. Tình hình vận tải còn kém nhiều so với đời sau, đúng thật là khó khăn khắp mọi nơi.

Cũng may chiến tranh kết thúc sớm. Nếu lại kéo dài thêm, quốc nội thật đúng là không theo kịp.

"Không ngờ em có thể gặp phải Giang Hồ, đây cũng đúng là duyên phận. À đúng rồi, chị nghe Đông Chinh nói mấy ngày nữa Giang Hồ sẽ tới bên này, đến lúc đó em có muốn gặp mặt cậu ấy không?"

Lý Bình nhất thời đỏ mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận