Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 627. Địa chủ

Chương 627. Địa chủ


Tô Du vốn chỉ nói một cách tùy tiện. Dù sao sống chung lâu như thế trên chiến trường, thể nào cũng xem như có đôi chút tình hữu nghị, không ngờ tình hữu nghị này không trong sáng rồi.

"Em thế này là thế nào? Hai đứa..."

Lý Bình gật gật đầu, rồi sau đó lấy vòng cổ làm từ xác đạn của mình ra.

"Anh ấy tặng."

Tô Du liền vui vẻ, thật sự không ngờ tới mà. Đi ra ngoài một chuyến, Lý Bình đã có người yêu rồi, hơn nữa đối phương còn là người quen.

"Lúc trước chị nghe Đông Chinh kể đồng chí Giang Hồ là một anh chàng hơi ngốc nghếch, không tiếp xúc với các đồng chí nữ. Không ngờ vào lúc mấu chốt thì vẫn được việc đấy chứ. Ngay cả tín vật ước hẹn tình yêu cũng tặng rồi."

Mặt Lý Bình càng đỏ hơn, "Chị Tô Du, chị thấy bọn em như thế có phải nhanh quá không?" Thật ra bản thân cô ấy nghĩ tới cũng cảm thấy hơi không chân thực. Nếu không phải đã tặng đồ cho nhau thì cô ấy cũng không ngờ mình và người ta đã bắt đầu yêu đương rồi. Trước kia, những thứ tốt đẹp đều cần cô ấy đi tranh đoạt mới có thể tới lượt cô ấy, còn lúc này đây, trong lòng cô ấy liền cảm thấy không nỡ.

Tô Du nói, "Nhanh gì chứ, người ta còn có người xem mặt ba ngày liền kết hôn đấy. Hơn nữa, các em không giống bình thường, cả hai đều cùng lên chiến trường, cùng trải qua khói lửa chiến tranh với nhau, tình cảm này khác."

Nghe thấy Tô Du nói như vậy, suy nghĩ lo được lo mất trong lòng Lý Bình đã tan biến.

...

Tô Du cảm thấy sau khi chấm dứt chiến tranh, tất cả mọi chuyện xung quanh đều tốt hơn. Tết ông Công ông Táo, Tô Du còn nhận được một thư tín gửi về từ quân ngũ của Tô Tiểu Chí. Bởi vì chiến tranh tiền tuyến đã kết thúc vậy nên giờ đã quay về nơi đóng quân tham gia huấn luyện rồi. Nhưng mấy ngày hôm trước, cậu đã được tuyên dương, hơn nữa còn được thăng chức từ tiểu đội trưởng lên trung đội trưởng.

"... Chị, sự vinh dự này không chỉ thuộc về riêng em, mà còn thuộc về các chiến hữu đã hi sinh. Trong lòng em cảm thấy trĩu nặng, cảm thấy trách nhiệm của mình quá nặng nề. Các đồng chí ấy đều đã hi sinh, nhưng em còn sống nên mới chiếm được sự vinh dự và phần thưởng đó, lòng em thấy ngượng. Vậy nên em quyết định sẽ tiếp tục ở lại Tây Nam, ở lại nơi đang cần em này, tiếp tục phấn đấu. Tuy rằng điều kiện của quân khu phương Bắc tốt hơn bên này, nhưng em cảm thấy là một quân nhân, em nên ở tại địa phương càng gian khổ hơn. Chỉ có như vậy, em mới có thể nhận lấy niềm vinh dự này mà không thẹn với lương tâm..."

Ở trong thư, Tô Tiểu Chí ghi lại việc quan trọng, viết rất nhiều cảm tưởng trong lòng mình. Sau khi xem xong, Tô Du biết ngay cậu em trai ngốc này của cô giờ đang sợ cô tức giận vì cậu đã tự chủ trương ở lại Tây Nam.

Dù sao, lúc trước khi Tiểu Chí tham gia quân ngũ, cô đã nói hi vọng Tô Tiểu Chí ở lại quân khu phương Bắc. Thậm chí còn muốn để Tiểu Chí lấy được hộ khẩu ở Bắc Kinh.

"Bản thân em tự nguyện, chị còn có thể ép em à?" Tô Du cười cười. Cô cũng không phải người vô lý như thế. Lúc trước muốn cho Tiểu Chí ở quân khu phương Bắc cũng vì hi vọng cậu có thể sống sót.

Hiện tại bản thân Tiểu Chí trưởng thành, có ý chí vươn lên, cô mong còn chẳng được đây.

Bây giờ Tiểu Chí thật sự đã không cần cô bận tâm nữa rồi, thật sự đã đi theo con đường của mình rồi.

Vì thế, Tô Du lập tức gửi cho Tiểu Chí một phong thư trả lời, nói với cậu, người làm chị của cậu cảm thấy tự hào về cậu, cảm thấy bây giờ cậu đã là một quân nhân ưu tú, là người em trai đáng để tự hào. Đối với quyết định ở lại Tây Nam của Tô Tiểu Chí, cô cũng chấp nhận và ủng hộ. Hơn nữa còn dặn cậu, bất kể ở đâu cũng phải nhớ rõ chức trách của mình, phải kiên định với chức trách ấy. Cũng không được vì chiến tranh đã kết thúc mà bỏ bê việc huấn luyện, nhất định phải luôn luôn sẵn sàng.

Tính cả bức thư thì những đồ gửi nhờ còn có một vài hạt dưa, đậu phong linh tinh mà Tô Du đã mua, ngoài ra còn có một ít bánh và kẹo linh tinh mà công xưởng thực phẩm làm.

Tô Tiểu Chí không thể về nhà đón năm mới. Lúc trước vì đánh giặc nên cũng không thể gửi đồ đạc cho bên đó, bây giờ mới gửi đi thì có lẽ cũng phải qua năm mới có thể nhận được.

Trước một ngày đón giao thừa, Tống Đông Chinh đã từ huyện Kim Hà trở về.

Anh còn mang cả một miếng bắp đùi lợn và một miếng đùi dê, ngoài ra còn có thêm một ít theo heo. Thịt này đúng là thịt heo thật, miếng thịt sáng chói mù cả mắt cha Tống mẹ Tống, cảm thấy Tống Đông Chinh coi nhà mình cứ như là gia đình nhà địa chủ, hơn nữa còn là kiểu gia đình đại địa chủ làm giàu bất nhân.

"Mua, mua, đều là mua cả đấy ạ. Không lấy một cây kim sợi chỉ nào của người dân đâu." Tống Đông Chinh nhìn thấy cha mẹ nhà mình mặt đổi sắc, liền lập tức giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận