Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 628. Thăm nhà

Chương 628. Thăm nhà


Tô Du nói, "Đúng, anh ấy bàn bạc với con rồi ạ. Chúng con đều cảm thấy năm nay là một năm đặc biệt, ăn nhiều một chút để mong năm sau may mắn. Sau này sẽ không cho anh ấy làm thế nữa."

Nghe thấy Tô Du mở miệng, sắc mặt cha Tống và mẹ Tống mới tốt hơn.

Tống Đông Chinh cảm thấy quá bất công, đây đúng là phân biệt đối xử.

Đương nhiên, anh không dám phản kháng, trong nhà này, anh là người có địa vị thấp nhất, không có nhân quyền.

Mẹ Tống đi mượn một con dao to, xẻ chân heo và đùi dê thành mấy phần, chuẩn bị mang tặng người một ít, cũng để lại một phần lớn cho nhà họ Tô, bảo Tô Du cầm về cho nhà mẹ đẻ đón năm mới.

Tô Du cũng chẳng khách khí, dù sao ở trong mắt cô, nhà chồng nhà mẹ đẻ đều như nhau, trong chuyện mang vật tư lui tới cũng chưa đối xử tệ bên nào bao giờ.

Đương nhiên, cô vẫn cố ý dặn mẹ Tống, "Mẹ, nhớ để cho Giang Hồ mấy miếng ngon hơn nhé."

Mẹ Tống nói, "Giang Hồ cầm về trong quân ngũ cũng không dễ làm đâu."

Trong quân ngũ đều ăn chung nồi, cầm miếng này về khéo chẳng đủ nhét kẽ răng.

Tô Du cười nói, "Cứ để lại trước, biết đâu cậu ấy cần dùng đến. Chẳng hạn như để biếu phụ huynh lúc đến thăm hỏi nhà bạn bè ấy ạ."

"Cũng đúng, thế mẹ sẽ để cho cậu ấy một phần."

Buổi tối, Giang Hồ liền đến thành phố Giang Đông.

Cha Tống mẹ Tống đều vô cùng vui vẻ. Bọn họ đều đặc biệt chú ý tới cậu tiểu bối Giang Hồ này. Dù sao lúc trước cha mẹ Giang Hồ đều hi sinh vì cách mạng, các đồng chí cũ như bọn họ đều từng thề phải chăm sóc đứa bé này. Tuy rằng sau này Giang Hồ được một thủ trưởng nhận nuôi, nhưng bọn họ vẫn nhớ rõ đứa bé này.

Đây chính là lần đầu tiên trong mấy năm nay họ cùng nhau đón năm mới.

Buổi tối, mẹ Tống đặc biệt cho phép cha Tống uống rượu. Mấy người vừa ăn cơm, vừa nghe Giang Hồ kể chuyện đánh giặc.

Cha Tống nghe mà phấn chấn đến nỗi đập bàn. "Tất cả kẻ địch đều là hổ giấy!"

Sau đó kêu gọi Giang Hồ, "Uống tiếp uống tiếp, uống say liền ngủ ở trong đây. Dì cháu đã sắp xếp hết cho cháu rồi, đến lúc đó cháu, chú, Đông Chinh, chúng ta chung một phòng, chúng ta kể một đêm cũng được."

Giang Hồ khụ khụ, "Thôi không uống đâu ạ. Ngày mai còn phải dậy sớm."

Cha Tống thẳng thắn nói, "Không dậy sớm cũng được, đón năm mới mà, nghỉ ngơi một chút."

"...Có việc ạ." Giang Hồ nói.

Tống Đông Chinh cầm chén rượu nhỏ, môi chậm rãi nhếch lên, "Cha, người ta có việc nghiêm túc đấy."

"Việc nghiêm túc gì cơ?" Cha Tống hiếu kì nói. "À, cơ mật quân sự thì không cần nói, chú biết quy tắc mà."

Giang Hồ nói, "Không phải, là, là... Ngày mai muốn đi gặp người yêu, nếu khả thi... còn có thể tới gặp gia đình nhà người yêu ạ."

Đây đúng là sấm sét đánh trên đồng bằng.

Cha Tống và mẹ Tống ngạc nhiên nói, "Yêu lúc nào, không đúng, người yêu cháu ở ngay trong này á?"

"Vâng." Giang Hồ liền nói với vẻ xấu hổ, mặt đỏ như đít khỉ. Cũng may da anh ta hơi đen nên không thấy quá rõ ràng.

Tô Du không nhìn được nữa, cười nói, "Cha mẹ, thôi để con kể cho."

Vì thế, cô bèn kể lại chuyện của Lý Bình một lần với cha Tống mẹ Tống, "Con vốn định nói với cha mẹ, nhưng biết Giang Hồ sắp tới nên con không nói trước với hai người."

"Chuyện tốt, đúng là chuyện tốt mà. Năm nay đúng là càng ngày càng tốt rồi." Mẹ Tống vui mừng lau nước mắt.

Đầu tiên là con trai kết hôn, bây giờ Giang Hồ cũng tìm được người yêu rồi.

Hơn nữa chiến tranh cũng kết thúc. Theo quan điểm của bọn họ, đánh xong một trận này, đất nước sẽ được hòa bình dài lâu.

Cuộc sống trong tương lai sẽ càng ngày càng tốt.

Trong nhà họ Lý ở đại viện quân khu, Lý Bình cũng kì kèo mè nheo tìm được Lý Quốc Lương, nói với Lý Quốc Lương đôi chút về chuyện mình yêu đương.

Ngụm trà trong miệng Lý Quốc Lương suýt thì phun ra ngoài.

Bây giờ mới lên chiến trường một lần, con gái đã bị người ta bắt cóc rồi.

Thế đúng thật là...

"Gặp trước rồi nói sau!" Lý Quốc Lương tức giận nói.

Giang Hồ không có họ hàng người thân nào ở Giang Đông, nhà lão Tống chính là gia đình mà anh ta quen thuộc nhất rồi, lần này anh ta tới cửa gặp người lớn, cha Tống và mẹ Tống chuẩn bị đồ đạc cho anh ta giống như con trai của mình vậy.

Sáng sớm 30 tết mẹ Tống đã bắt đầu lục tung căn nhà lên để chuẩn bị quà mừng. Bọn họ cảm thấy 30 tết mà Giang Hồ lại tay không tới nhà người ta gặp mặt thì không hợp quy củ, nhưng có trễ thì cũng là mùng một hoặc mùng hai sẽ đi thôi, cho nên vẫn chuẩn bị cho thật tốt.

Bởi vì chuyện của mình mà khiến cha Tống và mẹ Tống bận rộn thế này, trong lòng Giang Hồ cũng cảm thấy ngượng ngùng tự trách.

Anh ta bảo hai người không cần chuẩn bị nữa, đến lúc đó đi cung tiêu xã mua là được rồi. Mấy năm nay anh ta cũng có gửi ngân hàng. Dù sao ở bộ đội cũng không có chỗ tiêu tiền, cha nuôi và mẹ nuôi thì vẫn luôn không cần anh ta hiếu kính, thế nên tiền vẫn ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận