Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 63. Công ty hàng bách hóa tàng hình

Chương 63. Công ty hàng bách hóa tàng hình


Tô Du cảm thấy rằng lớp học cô đang học vận dụng rất tốt, có thể được coi như một công ty hàng bách hóa tàng hình.

Đối với thời đại khan hiếm hàng hóa như hiện nay, những nguồn tài nguyên này thực sự quá quý giá.

Buổi tối khi tan học, Tô Du bí mật hẹn Trần Thu Hương cuối tuần ra bãi than lấy bếp than.

Bây giờ đã là cuối tháng chín, thời tiết đang trở nên lạnh hơn. Bếp lấy về vừa vặn có thể sử dụng luôn, để sẵn ở trong nhà có thể đun một nồi nước sôi bất cứ lúc nào. Vào mùa đông, có thể nướng khoai lang và đậu phộng trong nhà. Nghĩ đến đã cảm thấy tốt đẹp.

Trên đường Tô Du đem chuyện này nói với Tô Tiểu Chí, nhưng chỉ nói một nửa sự thật, nói là bếp lò là do một người bạn cùng lớp tặng. Không cần phải tiêu gì cả.

“Chị, bạn học của chị sao lại tốt như vậy?” Tô Tiểu Chí ngạc nhiên hỏi.

Cậu ta biết mấy năm nay trong nhà muốn có một cái bếp, nhưng gia đình không có điều kiện này. Mấy năm nay, phiếu công nghiệp của nhà không phải mua giày dép cho bọn họ thì là mua quần áo, đặc biệt là lão tứ rất thích làm đẹp, mỗi tháng căn bản đều tiêu hết. Căn bản không lấy được phiếu công nghiệp. Hơn nữa cho dù có phiếu công nghiệp, không có quan hệ cũng không thể kiếm được thứ tốt như vậy. Toàn tỉnh có nhu cầu quá lớn, lại phải cộng thêm nhu cầu từ các tỉnh khác nên một ít bếp lò do bãi than cung cấp vốn không đủ.

Tô Du thản nhiên nói: "Vậy cũng phải nhìn xem là ai. Chẳng có ai tặng không cho ai bao giờ. Người ta biết rõ chị gái em là người như thế nào. Chuyện này đừng nói với người khác. Em cùng chị đi lấy đồ là được." Bếp vẫn còn rất nặng, nhất định phải có một người khuân vác phải đi cùng.

Tô Tiểu Chí nghe vậy cảm thấy rất tự hào. Nghe xem. Chị gái vẫn thân với cậu ta hơn. Chuyện gì cũng kể cho cậu ta nghe.

Đương nhiên trong lòng Tô Du không nghĩ như vậy, đối với cô mà nói ai cũng giống nhau, mấu chốt là có người đi theo cùng nhau chuyển đồ. Nếu hôm nay Tô Đại Chí đi cùng cô, thì những lời vừa rồi sẽ là nói cho Tô Đại Chí nghe.

Chuyện bếp lò chỉ là một nhịp đệm nhỏ, đối với Tô Du việc quan trọng nhất là phải nhanh chóng gửi thư cảm ơn đi.

Vì vậy, buổi tối sau khi trở về nhà, Tô Du lại đánh bóng bài viết của mình.

Nhìn thấy Tô Du đang viết, Lưu Mai len lén ghé đầu nhìn một lượt, sau khi nhìn thấy nét chữ của chị dâu, khóe miệng khẽ mở.

Bình thường chị dâu chỉ cầm sách đọc, còn tưởng là chỉ biết đọc không ngờ chữ viết còn khá đẹp.

Hình tượng của Tô Du trong lòng cô ta đã có chút thay đổi nhỏ.

Hình ảnh người chỉ biết càu nhàu kêu ca làm việc nhà trong ấn tượng dường như từ từ trở nên cao thâm hơn.

"Nhìn cái gì vậy? Không thấy chị đang viết chữ à." Tô Lâm bĩu môi nhìn dáng vẻ Lưu Mai đang nhìn lén nói.

Tô Đại Chí đang ngâm chân, nghe vậy liền trừng mắt nhìn Lưu Mai: "Làm gì vậy, đừng làm phiền chị."

“Được rồi, tất cả đều là người một nhà, thái độ hiền hòa chút.” Tô Du ngẩng đầu, mỉm cười với Lưu Mai, người đang mang khuôn mặt đầy phiền muộn, “Mai Tử gần đây đã biểu hiện rất tốt, mọi người nên từ từ chấp nhận cô ấy. Nếu bây giờ cô ấy đã là người nhà của chúng ta, vậy thì nên được chúng ta yêu thương chăm sóc. Hãy nhớ rằng, đối với kẻ thù chúng ta phải đả kích hung ác như bão gió!"

Lưu Mai rùng mình, lại nghe thấy giọng nói của Tô Du đột nhiên nhẹ nhàng: "Nhưng đối với người nhà của mình, chúng ta nên đối đãi nhẹ nhàng như gió xuân."

Lưu Mai: "..."

Anh em nhà họ Tô: "..."

Tô Du nhíu mày: "Nhớ lời chị vừa nói chưa, Mai Tử đã được chị công nhận, sau này cô ấy là người nhà của chúng ta."

“Biết rồi, chị.” Tô Tiểu Chí và Tô Lâm không cam tâm nói. Tô Đại Chí không nói một lời, anh ta không giống Tiểu Chí và Tiểu Lâm, Lưu Mai đã làm anh ta tan nát cõi lòng, không thể tha thứ dễ dàng được.

Lưu Mai cắn môi nhìn Tô Du, mũi hơi chua sót, trong lòng không khỏi có chút cảm động. Chị dâu...thực ra cũng không tệ. Trước khi cô ta nháo chuyện muốn phân nhà, chị dâu đối xử rất tốt với cô ta.

Đối với biểu hiện của mọi người, Tô Du mỉm cười hài lòng một cái, sau đó tiếp tục kiểm tra bài viết của mình.

Về phần trong lòng người khác nghĩ như thế nào, cô cũng không quan tâm lắm. Mặc kệ Lưu Mai nghĩ gì, biểu hiện gần đây của cô ta rất có quy củ, vì vậy cô cảm thấy khi thích hợp thì nên để Lưu Mai cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Để cho cô ta biết rằng trong gia đình này, chỉ khi có sự che chở của người chị dâu này mới có thể hạnh phúc được.

Cuộc sống có tốt đẹp hay không đều phụ thuộc vào một câu nói của người chị cả là cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận