Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 635. Bí thư Tống

Chương 635. Bí thư Tống


Ngược lại Tô Du không hài lòng cấu véo khắp người anh. Ngày thứ hai trở về nhà, Tống Đông Chinh đã bắt đầu không thành thật, giữa ban ngày đã kéo cô vào phòng dính lấy nhau. Người nhà họ Tô cũng không quấy rầy bọn họ. Buổi tối còn tệ hơn, cứ như là uống phải thuốc kích dục.

Tô Du sợ gây ra tiếng động quá lớn nên luôn phải kìm nén, khiến cô tiến thoái lưỡng nan rất khó chịu.

Hơn nữa khắp người đều đau nhức.

“Đợi đến năm sau anh chuyển về đây, chúng ta mua một ngôi nhà lớn hơn nhé.”

Tống Đông Chinh nói.

Tô Du nói: “Làm gì?”

“Không phải, anh nghĩ bây giờ chúng ta cứ như thế này, lỡ như sau này có con rồi, không phải là không ở vừa nữa sao. Chúng ta nên chuẩn bị trước, trước kia nhiều nhà máy trong tỉnh lỵ đã xây nhà cho nhân viên, xây dựng cũng không tệ, anh nghe bí thư Khâu nói vấn đề nhà ở của cán bộ công chức như bọn anh có thể cũng nằm trong chương trình. Đến lúc đó chúng ta hãy làm một ngôi nhà to chút.”

Tô Du cười nói: “Huyện trưởng Tống, tin tức của anh nhanh nhạy quá nhỉ, chuyện này em cũng mới chỉ nghe bí thư Khâu thuận miệng nhắc tới một lần, anh cũng biết sao?”

“So về độ nhạy bén, nắm bắt tin tức thì anh rất tự tin.” Tống Đông Chinh kiêu ngạo nói. Mấy năm trước của anh cũng không phải phí công.

“Được rồi, việc này để nói sau đi.” Trong lòng Tô Du đương nhiên cũng nghĩ tới thế giới hai người của mình.

“Dù sao chúng ta cũng phải chuẩn bị sớm, nếu không đủ tiền thì anh sẽ kiếm người để mượn. Nhà bắt buộc phải có.” Lúc trước Tống Đông Chinh từng nghe có người phàn nàn về việc thiếu nhà, một gia đình mấy thế hệ phải sống trong một phòng duy nhất, lúc đó còn không có cảm giác gì. Bây giờ kết hôn rồi mới biết không tiện.

Nhà của anh cũng không nhỏ, nhà hai phòng vốn đã rất ổn, trong nhà cũng không nhiều người, ở cũng vừa đủ.

Nhưng sau khi kết hôn rồi mới biết có nhiều chỗ bất tiện. Các phòng cách nhau quá gần... nếu không có điều kiện thì cũng thôi, đã có điều kiện thì tất nhiên phải để mình thoải mái hơn.

Tất nhiên Tô Du cũng thích ở nhà lớn, nếu Tống Đông Chinh không nghĩ tới chuyện này thì cô cũng sẽ nhắc. Hiện tại Tống Đông Chinh đã chủ động nhắc đến, vừa hay cô cũng bớt việc. “Được, nghe anh hết.”

Giang Hồ rời khỏi Giang Đông vào ngày thứ năm.

Lý Bình cũng chạy đến ga tàu để tiễn anh ta, cha Tống và mẹ Tống thấy đôi vợ chồng trẻ thế này cũng không quấy rầy bọn họ, sau khi căn dặn Giang Hồ vài câu thì tránh ở một bên.

Tô Du và Tống Đông Chinh cũng không đến làm phiền bọn họ.

Thấy bộ dạng lưu luyến không rời của Lý Bình và Giang Hồ, Tống Đông Chinh nói: “Lúc trước anh cảm thấy hai chúng ta sống ở hai nơi thì đã rất đáng thương rồi, bây giờ nhìn bọn họ, trong lòng anh thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.”

Tô Du nói: “Nếu Giang Hồ nghe thấy anh đổ dầu vào lửa như vậy, chắc là sẽ cho anh một trận đấy.”

“Anh không sợ, lúc nhỏ cậu ta bị anh bắt nạt không ít đâu.”

Tô Du cười: “Em nhớ hình như ngày mai anh cũng phải đi.”

Tống Đông Chinh: “......”

Quả thực Giang Hồ không nỡ xa Lý Bình, một năm anh ta rất hiếm khi được nghỉ, muốn gặp nhau cũng rất khó. Mà Lý Bình cũng rất bận, lúc cô được nghỉ thì lại phải đi huấn luyện, cũng không thể nào trèo non lội suối chạy tới Tây Nam được.

Cho nên sau lần chia ly này, sau này cũng không biết bao giờ mới gặp lại. Nhanh nhất cũng phải đợi đến Tết năm sau cùng nhau đến thành phố Kinh.

“Nhất định phải viết thư cho anh đấy. Anh sẽ tranh thủ gửi thư cho em mỗi tháng.” Giang Hồ thành khẩn nói.

Lý Bình cười gật đầu: “Được. Vậy mỗi ngày em sẽ viết một chút, kể cho anh nghe tất cả chuyện trong ngày của em.”

“Cách này rất tốt, anh cũng sẽ làm vậy.” Giang Hồ vui vẻ nói.

Xe lửa đến rồi, Giang Hồ mang theo túi hành lý của mình, bước một bước lại quay đầu ba lần đi về phía tàu. Sau khi lên tàu lại đến cạnh cửa sổ vẫy tay ra bên ngoài.

Lý Bình chạy vài bước theo xe lửa rồi mới dừng lại, mắt nhìn theo chiếc xe rời đi.

Tô Dư bước tới, nắm lấy tay cô ấy: “Chỉ là xa cách tạm thời thôi. Đợi thêm một hai năm nữa, sau này các em cùng ở một chỗ là được rồi.”

Lý Bình quay lại ôm lấy cô, nói: “Chị Tô Du, thật tốt quá, trên đời này cũng có người quan tâm đến em.”

Kể từ sau khi ông bà ngoại qua đời, cô ấy tưởng rằng không còn ai yêu mình nữa. Hiện tại, lại có người yêu cô rồi.

..................

Tống Đông Chinh vừa trở lại huyện Kim Hà sau kì nghỉ, thành phố lại điều anh chuyển đi.

Năm ngoái, Tống Đông Chinh đã đạt được kết quả tốt trong cơ sở thí nghiệm của trang trại chăn nuôi được xây dựng ở huyện Kim Hà. Chứng minh rằng trang trại chăn nuôi này đáng được xây dựng và thực sự đã mang lại những lợi ích hữu hình cho người dân.

Cho nên thành phố đã tiến hành tuyên dương Tống Đông Chinh, cũng khẳng định thành tích của anh trong năm qua. Mà bí thư Lâm, với tư cách là người đứng đầu trong huyện, phần công lao này cũng coi như hữu dụng. Vì vậy bí thư Lâm đã được điều đến Cục lâm nghiệp của thành phố, để Tống Đông Chinh thay thế vị trí đứng đầu của bí thư Lâm, trở thành bí thư của huyện Kim Hà.

Nhưng những người sáng suốt đều thấy được, bí thư Lâm đã âm thầm bị hạ chức. Một lãnh đạo cao có thực quyền giờ lại chuyển sang một bộ phận ở trên không quan trọng lắm, về cơ bản được xem như đi dưỡng lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận