Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 638. Điều đến thành phố

Chương 638. Điều đến thành phố


Thành phố Giang Đông không chỉ hùng hổ về các công trình thủy lợi, mà sau khi huyện Kim Hà tăng thêm việc xây dựng các trang trại chăn nuôi mới ngày càng nhiều, các huyện khác cũng không đợi thông báo chính thức từ thành phố mà đã làm theo.

Theo phong trào này đầu tiên chính là huyện Bảo Điền. Bí thư Nghiêm của huyện Bảo Điền và bí thư Tống của huyện Kim Hà có quan hệ tốt, hai người thường xuyên liên lạc, biết được bí thư Tống bên này đạt được thành tích nên bí thư Nghiêm cũng làm theo. Dần dần các huyện khác cũng bắt đầu hưởng ứng phong trào. Người dân ở các huyện khác thậm chí còn mời công nhân trong trại chăn nuôi đến đào tạo cho trang trại chăn nuôi của bọn họ.

Người khác vừa theo xu hướng làm trại chăn nuôi, Tống Đông Chinh bên này lại bắt đầu nuôi trồng thủy sản.

Những việc này, tỉnh lỵ đều để trong mắt, thành phố Giang Đông được xem như là thủ đô của tỉnh, tự nhiên sẽ càng thu hút nhiều sự chú ý hơn.

Cuối tháng mười, công trình thủy lợi đã đạt được thành công bước đầu, cộng thêm các trang trại chăn nuôi ở thành phố Giang Đông cũng xem như thành công, lượng thực phẩm thịt cung cấp cho tỉnh đã tăng gấp đôi, thu nhập của thành phố cũng cao hơn những năm trước. Điều này khiến tỉnh lỵ cũng bắt đầu coi trọng hàng loạt dự án do thành phố Giang Đông thực hiện. Chuẩn bị quảng bá từ từ trên phạm vi toàn tỉnh.

Dần dần, tin tức bí thư Khâu muốn đi tỉnh lỵ cũng truyền ra.

Trước kia bí thư Khâu không nói việc này với Tô Du. Dù sao ông cũng không chắc chắn, nếu nói sớm quá cũng không thích hợp.

Bây giờ sự việc đã định, bản thân bí thư Khâu cũng đã quyết định rồi, cho nên mới dứt khoát nói với Tô Du, sau đó lại thông báo cho Tống Đông Chinh về thành phố.

Buổi tối, cặp vợ chồng trẻ cùng nhau đến nhà bí thư Khâu.

Một người là thư ký hiện tại của bí thư Khâu, một người là thư ký trước, hai người cùng đến cửa, ngược lại cũng không khơi dậy quá nhiều sự suy đoán.

Trong nhà, bí thư Khâu đã dùng cơm xong, ba người cùng ngồi trong phòng khách uống trà.

“Tôi gọi các cô cậu qua đây, chắc cô cậu cũng đoán được là việc gì.” Bí thư Khâu nói.

Tống Đông Chinh và Tô Du nhìn nhau.

Tống Đông Chinh nói: “Lãnh đạo, ông đừng úp mở nữa, lúc ông gọi điện thoại, tôi vẫn còn ở cạnh hồ cá trông cá tôi nuôi đấy. Thật sự không nghĩ được là chuyện gì.”

“Cậu không thành thật, tôi vẫn nên nói chuyện với Tiểu Tô thì hơn.” Bí thư Khâu cố ý xụ mặt, nhìn Tô Du nói: “Tiểu Tô, chắc cô biết trước rồi nhỉ.”

Tô Du cười nói: “Bí thư Khâu, tôi chỉ biết ông muốn đi tỉnh lỵ thôi, tôi còn tự hỏi, không biết liệu bí thư Khâu có bỏ tôi lại thành phố không, mấy ngày nay sắp phát bực lên rồi. Tôi nói thật với ông, tôi thật sự muốn tiếp tục đi theo ông làm việc, học hỏi.”

“Nhìn xem, vẫn là Tiểu Tô thật thà.” Bí thư Khâu cười nói, vẻ mặt cũng tràn đầy vui mừng. Là một cán bộ, dù không ham vật chất nhưng có thể nâng cao một bước cũng là sự khẳng định đối với thành quả công việc của bản thân. Cho nên thời điểm này trong lòng bí thư Khâu rất vui mừng.

“Tôi sắp xếp như vậy. Năng lực làm việc của tiểu Tô rất tốt, cũng chịu cực khổ. Sau khi suy nghĩ, quyết định sẽ dẫn theo tiểu Tô đến tỉnh lỵ. Bình thường tôi cũng quen rồi. Tiểu Tô, cô đã chuẩn bị tâm lý hết chưa?”

Tô Du cười nói: “Không sợ ông chê cười, tôi đã chuẩn bị từ sớm rồi. Tôi vẫn luôn cảm thấy rồi có một ngày bí thư Khâu sẽ đến tỉnh lỵ. Tôi đã âm thầm theo thư ký Trình học được rất nhiều việc ở tỉnh.”

“Tốt, vậy việc của Tiểu Tô quyết định vậy đi. Đợi có lệnh điều đi phải mất một thời gian nữa.”

Bí thư Khâu vô cùng hài lòng. Ông quyết định đưa Tô Du đến tỉnh lỵ cũng là vì xem xét mối quan hệ của Tô Du với các thư ký khác trong tỉnh.

Nói xong lại thấy Tống Đông Chinh đang cười híp mắt nhìn vợ mình. “Tiểu Tống, áp lực của cậu cũng không nhẹ đâu. Tôi và lão Trần đã bàn bạc xong rồi, sau khi tôi đi, ông ấy sẽ tiếp nhận vị trí của tôi. Lão Hứa thay thế vị trí của ông ấy, còn cậu, sẽ thay thế vị trí của lão Hứa.”

Nghe Bí thư Khâu nói vậy, Tống Đông Chinh lập tức trừng to mắt.

Lúc đến đây, anh cũng đã suy đoán rằng có thể mình sẽ đến thành phố. Anh nghĩ đến khả năng tốt nhất là anh có thể đảm nhiệm vị trí người đứng đầu của bộ phận thực quyền. Không ngờ lại thay thế vị trí của Phó thị trưởng Hứa.

“Tiểu Tống, cậu có thể tiến lên, cũng là nhờ hai năm nay cậu đã có những thành tích nổi bật ở huyện Kim Hà. Tôi và lão Trần đã cắn răng cho cậu vị trí này. Cậu không được làm mất mặt chúng tôi đâu đấy.”

Tống Đông Chinh nghiêm túc nói: “Tôi bảo đảm dù có để mình mất hết thể diện, cũng sẽ không làm mất mặt ông.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận